Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1277: Tha Hương Gặp Cố Tri (7)

Chương 1277: Tha Hương Gặp Cố Tri (7)Chương 1277: Tha Hương Gặp Cố Tri (7)
Chương 1277: Tha
Hương Gặp Cố Tri (7)
Sơn thuỷ thần chính thống vương triều Đại Ly, cũng không phải là điều mà bất cứ một vương triều nào của Bảo Bình Châu có thể so sánh, Đại Ly thần thị có thê bảm sinh cao hơn một phẩm, bây giờ như thế, về sau... Hiện nay đất nửa châu Bảo Bình Châu đều đã là vật trong túi Đại Ly Tống thị, chỉ thiếu tòa học cung nào đó của Trung thổ nho gia gật đầu tán thành mà thôi, cho nên sau này Đại Ly thần thị và Bảo Bình Châu thần thị, nhắm chừng sẽ không khác nhau quá lớn. Thời điểm rời khỏi đường biên giới bến Phong Vĩ, phát hiện lữ nhân từ ngoài hướng vào trong, vô luận luyện khí sĩ hay là võ phu, đều cần càm một lá bùa giấy vàng do bến đò bán ra, sau khi vào cửa, sẽ xuất hiện một cánh cửa gợn sóng, để người ta đi qua, lá bùa đó có phần tương tự như văn điệp thông quan của vương triều thế tục. Chuyện này rất mới mẻ, Trần Bình An lần đầu tiên nhìn thấy, những bến đò còn lại, đều chưa từng có khoản lộ phí này, rời khỏi bến thì Phong Vĩ không cần lá bùa thông quan đó. Sau khi đi ra khỏi cửa chính, Trần Bình An mới đi hỏi một vị luyện khí sĩ trông cửa ngũ cảnh. thành tâm thỉnh giáo. Người nọ thấy Trần Bình An khí độ không tầm thường, lại là từ bến Phong Vĩ đi ra, mới cười giải thích nghi hoặc cho Trần Bình An, thì ra bến Phong Vĩ có một trận pháp sơn thủy âm dương gia cùng cơ quan sư dắt tay nhau tạo ra, Kim Đan Địa tiên có thể trực tiếp đi vào, dưới Kim Đan, sẽ cần một lá bùa thông quan giá tị năm đồng tiền Tuyết Hoa, một khi xông vào, sẽ kinh động người tuần thú bến Phong VỊ, về phần lá bùa đó, là bàng chi của phá chướng phù, cũng là thỉnh cầu phù của bến Phong Vĩ, phái tiên sư chế tạo riêng cho trận pháp này. Lúc Trần Bình An hỏi vì sao bến đò nơi khác không cần bùa mở đường, luyện khí sĩ nở nụ cười thích thú, đạp chân lên mặt đất, hỏi nơi này là địa bàn của ai.
Phương vị cánh cửa này, là đi cảnh nội Thanh Loan quốc, Trần Bình An tự nhiên trả lời là Thanh Loan Đường thị, không đợi luyện khí sĩ nói tỉ mỉ, Trần Bình An mới bừng tỉnh đại ngộ, cảm khái vị hoàng đế Đường thị kia thật sự là biết cách làm giàu.
Kinh thành Thanh Loan quốc cách bến Phong Vĩ hơn một ngàn sáu trăm dặm, mà thời gian cách trận phật đạo chi biện sẽ bắt đầu vào Cốc Vũ còn tới hơn hai tháng, cho nên ởi bộ tới cũng không sao.
Trên hành trình sau đó, bọn họ thấy đạo quan chùa miềếu to nhỏ, tuy đoàn người đều chưa thể nói là thờ phụng phật đạo như thế nào, chỉ bình thường mộ danh mà ởi vào trong đó, nhưng Trần Bình An và Bùi Tiền đều cung kính dâng ba nén hương, lễ ngộ thần minh mà thôi, Ngụy Tiện không tin cái này, bình thường cũng không ởi vào, chờ ở cửa, Chu Liễm cũng không tin, chỉ là cùng Tràằn Bình An Bùi Tiền đi một chuyến, Lô Bạch Tượng chỉ có vào miếu thắp hương bái Bồ Tát, cực kỳ thành kính, Tùy Hữu Biên thì vào đạo quán dâng hương, cũng tương đối thành tâm.
Trần Bình An từng nhắc nhở Bùi Tiền, thắp hương thì được, không thể tùy tiện hứa nguyện, càng không thể thấy các Bồ Tát thần tiên trong chùa miếu đạo quan, thì dập đầu từng người hứa nguyện từng điều.
Nhưng cũng nói với Bùi Tiền, nếu ngày nào đó lòng có cảm ứng, thật sự rất muốn hứa nguyện, vậy thì nghiêm túc, nhớ kỹ nội dung hứa nguyện, cùng với dâng hương và quỷ lạy là chùa miếu đạo quán nào, là vị thần nào, một khi nguyện vọng đạt thành, về sau vô luận xa bao nhiêu, phải trở về lễ tạ thần.
Thấy Trần Bình An nói năng vẻ mặt nghiêm túc, dọa Bùi Tiền căn bản không dám hứa nguyện, chỉ là thắp hương mà nói, bằng không vừa nghĩ đến phải từ quận Long Tuyền chạy tới Thanh Loan quốc lễ tạ thần, nó đã cảm thấy mình không phải mệt chết, thì chính là trên nửa đường hối hận xanh cả ruột, khóc chết tươi.
Hơn nữa thời điểm tiến vào dập đầu thắp hương, Trần Bình An còn có quy củ, nói là tiền "thỉnh hương", không thể mượn người ta, phải là Bùi Tiền nó tự bỏ tiền. Cũng may dọc theo đường đi, Tràn Bình An vài lần để cho Bùi Tiền làm chân chạy việc vặt, tiều nha đầu gầy hò được máy chỉ bạc, sau khi đổi thành đồng tiền, tới đạo quan chùa miếu dâng hương cũng là đủ.
Bùi Tiền trái lại không đến mức cảm thấy Tràn Bình An là keo kiệt máy đồng tiền này.
Nó càng ngày càng cảm thấy, Trần Bình An đối với nó, đại đệ tử khai sơn này, còn hào phóng hơn nhiều khi so với bốn người bọn lão Ngụy.
Điều này làm Bùi Tiền rất vui vẻ.
Tiết Kinh Trập (1), ở rừng núi hoang vắng trong lãnh thổ một quận huyện nhỏ của Thanh Loan quốc, cho dù cách hơn trăm dặm, đoàn người Trần Bình An cũng cảm giác được đất rung núi chuyển, xa xa bụi đất bay lên, che cả bầu trời, có một yêu vật khổng lồ đường nét thân thể mơ hồ, như đang gặp thống khổ cực lớn, ngửa mặt lên trời rít gào, trong lúc nhất thời vô số chim chóc núi rừng vỗ cánh mà bay.
(1) Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch.
Trần Bình An suy nghĩ một lát, để Ngụy Tiện và Tùy Hữu Biên đến thăm dò rõ ràng trước, xem xem có thương tốn tới người vô tội hay không.
Bản thân hắn hôm nay thương thế còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, lại phải cân nhắc hồ nước dự trữ nuôi dưỡng linh khí khiếu huyệt kia, cùng một ngụm chân khí thuần túy thủy hỏa tương dung với nhau, tuy nói cảnh giới võ đạo ngũ cảnh bình cảnh còn đó, nhưng thực lực thật sự chỉ có tu vi tứ cảnh tiêu chuẩn.
Ngụy Tiện tay cầm Cam Lộ Giáp Tây Nhac. Tùy Hữu Biên lưng đeo Si Tâm Kiếm, hai người có cả công lẫn thủ, mặc dù gặp nguy hiểm, phối hợp tác chiến với nhau, bảo toàn tính mạng mà lui không phải việc khó.
Trần Bình An không cố ý đầy nhanh bước chân đi đường, đợi Tùy Hữu Biên và Ngụy Tiện quay về, nói bên kia là cái gọi là trâu đất vặn lưng, một đám đông sơn trạch dã tu, không biết như thế nào tìm được con địa ngưu ngủ đông nơi đây mấy trăm năm, như muốn vây giết, thu hoạch bộ thân thê thiên tài địa bảo đó của địa ngưu. Nhưng bị hai người nhiều chuyện ngăn cản, một kẻ là đạo sĩ trẻ tuổi dùng kiếm gỗ đào, một kẻ là hán tử râu quai nón cầm đao, hai bên không nói chuyện ổn thỏa được, liền đánh nhau to, hai bên thực lực cách xa, phe vây giết, tình thế bắt buộc, trong đó còn có một vị tu sĩ Kim Đan tự mình chủ trì đại cục, kết cục không đoán cũng biết.
Trần Bình An vỗ hồ lô dưỡng kiếm, nhảy lên cao cao, phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm lao ra khỏi hồ lô dưỡng kiếm, Trần Bình An cứ như vậy từng bước một giẫm trên phi kiếm, như tiên nhân ngự phong lao vút đi.
Bốn người bức họa cuộn tròn nhìn nhau.
Bùi Tiền cầm gậy leo núi, nhìn trái nhìn phải, có chuyện gì vậy?
Tùy Hữu Biên chợt lóe rồi biến mắt.
Chu Liễm cười ha ha, theo sát sau lướt đi,"Lại có trận để đánh rồi, sảng khoái!"
Ngụy Tiện cõng Bùi Tiền.
Lô Bạch Tượng yên lặng đuổi theo.
Có chút kỳ quái, vì sao Trần Bình An lại thất thố như thế.
Chẳng lẽ là có người quen ở bên kia2
Bạn cần đăng nhập để bình luận