Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1441 - Tâm Thần Hướng Tới (6)



Chương 1441 - Tâm Thần Hướng Tới (6)




Trần Bình An cảm thấy võ phu rèn luyện sinh tử đại địch, có thể ích lợi cho tu vi nhất, như vậy luyện khí sĩ như mình lấy điều này để mài giũa tâm tính, mua vui trong khổ, coi nhưTrảm Long Đài mà tu hành thì có được hay không?
Tựa như lúc trước ở trung nhạc Thừa Thiên quốc, trên độ thuyền Phi Đan, Chu Liễm đánh Bùi Tiền một quyền, bị Bùi Tiền tránh thoát được.
Thạch Nhu không phải võ phu thuần túy, không biết Bùi Tiền bằng vào “bản năng”, phá cảnh tránh thoát một quyền của tứ cảnh đó điều kỳ diệu nằm ở nơi nào.
Chu Liễm cũng bởi vì không phải người tu đạo, không biết đám Địa tiên sợ hãi tâm ma như tử địch, cho nên không hiểu cảnh giới Trần Bình An đang theo đuổi, rốt cuộc cao bao nhiêu.
Uống rượu xong.
Chu Liễm bắt đầu tính toán theo thói quen, nói: “Nghe Thạch Nhu nói, lần trước ở trên đầu tường Sư Tử Viên, thiếu gia thiếu chút nữa cùng cô nàng Liễu Bá Kỳ kia của Sư Đao Phòng đánh nhau, hầu như muốn rút trường kiếm sau lưng, nhưng Thạch Nhu ở phía sau ngươi, phát hiện thiếu gia cho dù chỉ cầm chuôi kiếm thôi mà sau đó lòng bàn tay đã thương tổn do bị thiêu đốt? Sau đó không thể không rút tay vào tay áo, để tránh bị Liễu Bá Kỳ phát hiện chân tướng?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Không có cách nào cả, bán tiên binh khó hầu hạ như vậy đó.”
Mặt Chu Liễm lộ vẻ nghi hoặc.
Liên quan một trận chiến ở Ngẫu Hoa phúc địa với Đinh Anh, Trần Bình An từng nói tỉ mỉ, xem như đánh giá lại ván cờ giữa chủ tớ hai người.
Trần Bình An giải thích: “Lúc trước từng nói với ngươi thanh kiếm ‘Trường Khí’ kia, tuy phẩm trật cao hơn, lại bị vị lão đại kiếm tiên kia phá vỡ tuyệt đại đa số cấm chế, bằng không có chết ta cũng không rút được thanh kiếm đó, mà ‘Kiếm Tiên’ là do Phù gia Lão Long thành đưa ra làm vật bồi tội, một mặt bọn họ ôm ý định xem kịch hay, thừa biết tặng nó cho ta thì trong một khoảng thời gian rất dài cái gọi là bán tiên binh này chỉ là gân gà, với lại cũng hợp quy củ, bọn họ đã hỗ trợ mở ra toàn bộ cấm chế, nghĩa là thanh kiếm Kiếm Tiên này, tựa như một tòa nhà, hoàn toàn không có chìa khóa cửa chính, rơi vào trong tay Trần Bình An ta, có thể dùng, nếu không cẩn thận rơi vào trong tay người khác, cũng có thể tự do ra vào phủ đệ, dù sao cũng là hành động dụng tâm khó lường.”
Trần Bình An đưa tay chộp lấy, khống chế thanh Kiếm Tiên trên giường kia trong tay, “Ta luôn dùng phép tiểu luyện, lột tơ bóc kén các bí thuật cấm chế kia, tiến triển chậm chạp, có lẽ ta cần phải chen thân võ đạo thất cảnh, mới có thể lần lượt phá giải toàn bộ cấm chế, để vận dụng tự nhiên như cánh tay nối dài. Hiện tại rút kiếm ra, chính là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, không đến vạn bất đắc dĩ, tốt nhất đừng dùng nó.”
Chu Liễm giật mình, uống ngụm rượu, sau đó chậm rãi nói: “Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc, Tạ Tạ. Năm người đều đến từ Đại Ly. Ám sát Vu Lộc không có ý nghĩa gì lớn, Tạ Tạ đã làm rõ thân phận, là di dân Lô thị, tuy từng là thiên tài tu đạo của phủ đệ tiên gia đứng đầu Lô thị, nhưng thân phận này cũng chưa đủ để quyết định phân lượng của Tạ Tạ. Mà ba người trước, đều đến từ Ly Châu động thiên, hơn nữa còn là đệ tử đích truyền Tề tiên sinh năm đó dốc lòng dạy bảo, trong đó thân phận tiểu Bảo Bình và Lý Hòe tốt nhất, một người lão tổ gia tộc đã là Nguyên Anh Đại Ly cung phụng, một người phụ thân là đại tông sư chỉ cảnh, bất cứ một người nào trong đó xảy ra vấn đề, Đại Ly đều sẽ không từ bỏ ý đồ, một người là không muốn, một người là không dám.”
Trần Bình An cũng chưa nhắc với Chu Liễm chuyện Lý Hi Thánh, cho nên Chu Liễm gán “không dám” này cho Lý Hòe có phụ thân là Lý Nhị.
Năm đó Lý Hi Thánh ở ngõ Nê Bình, lấy tu vi lục cảnh luyện khí sĩ giằng co với một gã cửu cảnh kiếm tu tiên thiên kiếm phôi, phòng ngự hắt nước cũng không lọt, hoàn toàn không rơi vào thế yếu.
Sau đó ở trên lầu trúc của Lạc Phách sơn vẽ bùa, từng chữ nặng tựa vạn quân, khiến cả Lạc Phách sơn trầm xuống.
Thật ra những thứ này đều không quan trọng.
Đối với Trần Bình An mà nói.
An nguy của bản thân Lý Bảo Bình mới quan trọng nhất.
Trần Bình An lại rót cho Chu Liễm một chén rượu, “Sao cảm giác ngươi đi theo ta thì không có lấy một ngày an ổn?”
Chu Liễm uống ngụm rượu lớn, lau khóe miệng, cười nói: “Thiếu gia nếu ngươi tiến vào Ngẫu Hoa phúc địa sớm hơn, gặp được lão nô tại thời điểm rực rỡ nhất, sẽ không nói như vậy, sống sống chết chết, từ trước tới giờ là trong nháy mắt.”
Trần Bình An cười nói: “Lúc ấy ta có thể thắng Đinh Anh, cũng có chút liên quan tới chuyện hắn luôn chủ quan, nếu gặp kẻ không để ý phong phạm tông sư như ngươi, nhắm chừng người chết sẽ là ta.”
Chu Liễm vội vàng uống hết rượu trong bát, liếm bát rượu, “Chỉ cần câu này của thiếu gia, lão nô nên uống thêm một chén rượu phạt.”
Trần Bình An thật sự rót thêm cho Chu Liễm một bát rượu, có chút cảm xúc, “Hy vọng ta và ngươi hai người chúng ta, mặc kệ là mười năm hay là trăm năm, thường xuyên có thể có cơ hội đối ẩm như vậy.”
Chu Liễm nhếch miệng nói: “Chuyện nào có gì khó?”
Trần Bình An tối nay uống không ít rượu, đã vượt xa bình thường.
Sau khi hai người tách ra, Trần Bình An đi về phía thư phòng của Mao Tiểu Đông, liên quan chuyện luyện hóa vật bản mạng, nói chuyện kỹ thêm chút nữa cũng không quá đáng.
Trong màn đêm.
Một mình Trần Bình An độc hành.
————



Bạn cần đăng nhập để bình luận