Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1405 - Món Quà (2)



Chương 1405 - Món Quà (2)




Trong những năm tháng sắc màu rực rỡ Vi Lượng ở Thanh Loan quốc, thật ra vẫn luôn cô độc.
Đại đô đốc phủ, mỗi lần cưới hỏi thê tử đàng hoàng đều chỉ là ngụy trang, cho nên cũng không có con nối dõi.
Nhoáng một cái đã nhiều năm như vậy rồi.
Vi Lượng ngồi xổm xuống, cười nói: “Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?”
Tiểu cô nương do dự một phen, “Ta tên Nguyên Ngôn Tự.”
Vi Lượng gật đầu nói: “Ngôn tất có vật, tự, như vậy xem ra, trong nhà ngươi có trưởng bối là kẻ tôn sùng ‘Nghĩa pháp thuyết’ năm đó của Đồng Thành phái, nhánh học vấn này đã yên lặng nhiều năm, như vậy ta đoán hẳn đây không phải tên cha ngươi đặt, là ông nội ngươi nhỉ?”
Tiểu cô nương mở to mắt, đối với người này càng thêm bội phục, cái này cũng đoán được?
Vi Lượng cười hỏi: “Chúng ta nói chuyện chút nha?”
Tiểu cô nương chạy chậm vài bước, ngồi xổm bên cạnh hắn, “Tiên sinh cứ nói, ta nghe là được.”
Nơi xa, gương mặt mẫu thân tiểu cô nương hiện lên có nét lo lắng, muốn đi tới đưa con gái về bên cạnh.
Phu quân của phụ nhân, một vị văn sĩ trung niên nho nhã, cũng dự tính như vậy, trên thuyền tiên gia, không có ai là nhân vật đơn giản.
Chỉ là vị lão khách khanh gia tộc kia đi theo bên người bọn họ lại lắc đầu với nho sĩ trung niên, nhẹ nhàng nói: “Nói không chừng là một cơ duyên tiên gia, chúng ta tốt nhất yên lặng chờ xem biến hóa.”
Phu phụ hai người lúc này mới thoáng yên tâm, đồng thời lại có chút chờ mong.
Vi Lượng dứt khoát ngồi xếp bằng, hai tay chống trên đầu gối, con thuyền tiên gia này lái vào trên một biển mây, ngoài lan can như một dòng sông trắng như tuyết, thành con thuyền đúng theo nghĩa đen.
Vi Lượng trước tiên hỏi về cách nhìn của tiểu cô nương Nguyên Ngôn Tự về cơn sóng gió ban nãy, tiểu cô nương liền nói ra ý nghĩ của mình.
Nhìn thấy vị tiên sinh thần tiên này gật đầu, Nguyên Ngôn Tự bèn có chút vui vẻ, rốt cuộc có người tán thành ý kiến của mình.
Vi Lượng chậm rãi nói: “Các ngươi đám trẻ con trải đời chưa sâu này, đều là... Nói như thế nào nhỉ, như là một món đồ sứ đẹp nhất lại dễ vỡ nhất, tương lai là vào nơi thanh nhã, hay là trở thành hũ vỡ bên cạnh giếng, phải dựa vào có được dạy tốt hay không, dạy tốt, hình dạng và cấu tạo sẽ thẳng, dạy không tốt, thì phát triển lệch lạc.”
“Ngôn truyền thân giáo, lại xem trọng thứ sau hơn, ngôn truyền là hư, thân giáo là thực, bởi vì đứa nhỏ chưa chắc nghe hiểu được những đạo lý kia của người lớn, nhưng tò mò nhất đối với thế giới, muốn lỗ tai đứa nhỏ nghe được vào, chứa đựng được đạo lý, rất khó. Trong mắt đứa nhỏ thấy càng nhiều, càng dễ nhớ kỹ bộ dáng đại khái thế đạo này, tương đối dễ hiểu, đen trắng rõ ràng, non nớt lại càng đáng quý, âm thầm ảnh hưởng như vậy, bản thân cũng hoàn toàn không cảm thấy, từng chút một, quanh năm suốt tháng, thế giới trong cảm nhận sẽ định hình, khó sửa đổi nữa.”
“Cho nên nhiều người sau khi nhìn như trưởng thành, có một ít hành động khó hiểu trái với ấn tượng người ngoài, thật ra sớm đã có dấu vết có thể theo. Ở một thời khắc mấu chốt mài giũa định hình, lời nói hành động của cha mẹ cực kỳ quan trọng, một câu chuyện làm sai lại mắng chửi rất nhiều nhưng không có chút mấu chốt răn dạy, hoặc là làm sai, dứt khoát cảm thấy con cái nhà mình tuổi quá nhỏ, lựa chọn coi như không thấy, cuối cùng không phải chính là hại người hại mình hại con cái sao. Cho nên cần thưởng phạt phân minh, cha mẹ phải học được lập quy củ cho con cái. Nhân nghĩa, gốc rễ của lý. Hình phạt, điểm cuối của lý.”
Vi Lượng tốc độ nói vững vàng, không nhanh không chậm.
Tiểu cô nương nghe nghiêm túc, ngẫu nhiên chớp chớp mắt.
Vi Lượng tiếp tục nói: “Cho nên vào lúc nhỏ, cha mẹ đích thân dạy con cái nhân nghĩa, hơi lớn hơn một chút, tiên sinh trường tư dạy đệ tử nhân nghĩa trên sách vở. Hai bên hỗ trợ lẫn nhau, người trước hướng chỗ thực dạy, người sau dạy hướng tới chỗ cao, thiếu một thứ cũng không được, phá lẫn nhau càng không được.”
Tiểu cô nương từ đầu tới cuối lặng lẽ không lên tiếng, cũng không biết có nghe hiểu hay không.
Nhưng khi người khác nói chuyện, dựng thẳng tai nghe, không chen vào nói, tiểu cô nương vẫn hiểu.
Vi Lượng quay đầu cười hỏi: “Biết người nào tương đối nguyện ý nghe người ta giảng đạo lý không?”
Tiểu cô nương lắc đầu.
Vi Lượng liền tự hỏi tự đáp, “Ngay từ đầu, trẻ con nghe cha mẹ. Sau đó học sinh nghe tiên sinh. Sau khi lớn lên, kẻ yếu nghe kẻ mạnh, người nghèo nghe người giàu, thần tử nghe quân vương, lại ví dụ như dưới núi nghe trên núi, trên núi nghe đỉnh núi. Như vậy có vấn đề rồi, kẻ mạnh nếu nói không đúng, kẻ yếu lại khăng khăng một mực xem toàn bộ ngôn ngữ đạo lý của kẻ mạnh là tiêu chuẩn, làm sao bây giờ? Đạo đức nhân nghĩa, vốn rất khó hữu hiệu, nên cần phải có pháp, trên đời có một thứ, so với toàn bộ tiên gia thuật pháp trên núi càng làm người ta cảm thấy kính sợ hơn, khiến cái gọi là kẻ mạnh cũng bó tay bó chân, khiến những người này giống đứa nhỏ phạm sai lầm sợ cha mẹ răn dạy, như là chổi lông gà và thước của tiên sinh dạy học, phạm sai lầm sẽ lập tức bị đánh vào lòng bàn tay mà biết đau.”
Vi Lượng cười sán lạn, “Nghe không hiểu lắm, đúng không?”
Nó đương nhiên nghe không hiểu, trong cái đầu nhỏ quả dưa rối như tơ vò, “Vâng!”
Vi Lượng cười ha ha nói: “Ngươi thật ra nghe vào tai hết rồi, chỉ là tạm thời không hiểu mà thôi, đều đã lưu lại hết trong lòng ngươi, so với rất nhiều người lớn còn lợi hại hơn. Bọn họ thường thường sau khi chịu thiệt, chỉ là học chút thông minh vặt làm người xử thế. Tiểu cô nương, ngươi tuy tư chất tu hành bình thường, nhưng hôm nay gia cảnh tốt, áo cơm không lo, sẽ không xảy ra những chuyện khiến tâm tính thay đổi, về sau lại được gả cho người đàn ông tốt, đời này sẽ không kém đâu.”
Nguyên Ngôn Tự có chút xấu hổ.
Lập gia đình loại chuyện này, lúc chơi trò trẻ con, thật ra từng chơi với bạn cùng lứa tuổi, mỗi lần như vậy sẽ tìm ra một mảnh vải voan đỏ, đội ở trên đầu cho “tân nương”, nếu “phu quân” là con mọt sách nhỏ kia ở Lưu phủ cách vách, nó sẽ cười nhiều chút, nếu là thằng nhóc béo Mã phủ kia, nó sẽ không muốn nở nụ cười.
Vi Lượng giơ một ngón tay, “Nể tình ngươi thông minh lại có hiểu biết như vậy, nhớ kỹ một việc. Chờ sau khi ngươi lớn lên, nếu gặp nạn lớn ngươi cảm thấy gia tộc không thể ứng đối, nhớ đi tòa đại đô đốc phủ kia phía nam kinh thành, tìm một người tên Vi Lượng. Ừm, nếu sự tình khẩn cấp, gửi một phong thư cũng được.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận