Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1180: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi Hồi

Chương 1180: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi HồiChương 1180: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi Hồi
Chương 1180: Đạo Tranh Hào Ly, Tả Hữu Bồi Hồi (1)
Hứa Khinh Chu đã phát giác được tâm tư khiếp chiến của Từ Đồng, hắn không thẹn quá thành giận, mắng chửi vị thần tiên đã hưởng phúc trăm năm ở thành Thận Cảnh này, cũng không hoảng loạn theo. Vị nam tử xuất thân môn đình tướng chủng hàng đầu Đại Tuyền chỉ bình tĩnh nói: "Giết nàng thêm một lần, nếu nàng tiếp tục sống lại, hai người chúng ta sẽ tránh đi."
Từ Đồng hơi cắn răng, tắm phù lục ám vàng giữa hai ngón tay tràn đầy bảo quang: "Vậy thì dù phải trả giá lớn đến mấy cũng phải giết nàng thêm một lần!"
Tùy Hữu Biên thoáng nhéch môi.
Ở trong mắt nàng, Hứa Khinh Chu và Từ Đồng chẳng qua chỉ là hai bộ xương trắng dưới chân trên đường mình lên trời mà thôi.
Ở một nơi chiến trường khác, Lô Bạch Tượng cũng cần lấy hơi, nhưng bởi vì Tùy Hữu Biên giúp thu hút Hứa Khinh Chu và Từ Đồng, còn tông sư Võ Đạo và Luyện Khí sĩ trong tối ẩn nhẫn không phát, chỉ chờ khắc này mới ra tav đánh lén thì lực sát thương xa xa không bằng hai người Hứa, Từ dốc sức tấn công, cho nên chỉ phía mạn sườn bị vạch ra vệt rãnh máu, ngoài ra đầu vai cũng bị một mũi tên phù lục màu ám xanh triều đình đặc chế, bày đầy đường vân xỏ xuyên, Lô Bạch Tượng tiện tay vẫy vậy máu nơi mũi đao, không thèm nhìn tới mũi tên kia, càng không tranh thủ rút lui.
Tính cả hắn, trước khi đi ra khỏi họa quyển, bốn vị thiên hạ đệ nhất nhân qua các thời kỳ ở Ngẫu Hoa phúc địa đều có được một câu nói, chỉ là giữa không biết rõ thực hình lẫn nhau, Trần Bình Anh thân làm cộng chủ của bốn người lại càng không biết.
Ngụy Tiện đi ra bức họa quyền sớm nhát, nhưng câu nói ở cửa miếu kia, lại nói khá muộn.
Đương thời Lô Bạch Tượng đã tin tưởng Ngụy Tiện sẽ không gạt người trong chuyện này, càng tin tưởng không phải Trần Bình An ngầm lệnh cho Ngụy Tiện, muốn dụ sử bốn người tử chiến đến cùng.
Chỉ là Lô Bạch Tượng tạm thời còn chưa muốn chết.
Chu Liễm còn không chết cơ mà, lão nhân khom còng trước miếu hoang vẫn đang sinh long hoạt hổ, quả nhiên là Vũ phong tử thụ thương càng nặng sát lực càng mạnh.
Lô Bạch Tượng tuy chưa từng nghe nói qua về đồng tiền Kim Tỉnh, chỉ biết tiền thần tiên ở tòa thiên hạ có ba loại là Tuyết Hoa, Tiểu Thử và Cốc Vũ, nhưng Lô Bạch Tượng cảm thấy cái mạng này của mình dù sao cũng đáng giá hơn nhiều so với một "đồng tiền Kim Tinh".
Dù sao cũng đã sắp phá một ngàn giáp sĩ, nếu đã sắp hoàn thành ước định, vậy thì không cần phải gấp, huống hồ trận vây giết mà đối phương muốn cất lưới này cũng mới diễn ra chưa lâu. Liên quan tới chuyện phá cảnh, trong bốn người có thể nói Lô Bạch Tượng là người có cách nhìn thanh đạm nhất.
Không nghi ngờ gì, Tùy Hữu Biên là người nóng lòng nhát, bởi vì nàng có dã tâm lớn nhát, muốn hoàn thành tâm nguyện chưa thể hoàn thành ở Ngẫu Hoa phúc địa, giơ kiếm phi thăng.
Hơi chân khí tinh thuần tươi mới chảy xiết như sông lớn cuồn cuộn trong cơ thể Lô Bạch Tượng, tuy còn kém thua trạng thái đỉnh phong trước kia nhưng đã đủ tái chiến thêm một nén hương.
Dưới chân núi lai có biên quân Đại Tuyền leo lên giảo sát những cự phách Ma đạo trong lời đồn.
Cao Thích Chân bị mưa to quất cho sắc mặt trắng bệch, cuối cùng không ngăn cản vị lão quản gia phủ Quốc công bên cạnh, mặc cho kẻ sau giúp hắn giơ cây dù che trên đỉnh đầu.
Phía Cao Thích Chân vừa trải qua một trường đại hỉ rồi lại đại kinh, trước là có điệp báo trên núi truyền xuống chân núi, nói nữ tử đeo kiếm bị Hứa tướng quân và Từ tiên sư liên thủ chém giết, đầu bị Hứa Khinh Chu chém rơi xuống đất, lại bị am chủ Từ Đồng đánh cho hồn phi phách tán, chết đến không thể lại chết. Kết quả khoảnh khắc sau lại có thám báo xuống núi bẩm báo, nói nữ tử đeo kiếm sống lại, tiếp tục triển khai chém giết cùng Hứa Khinh Chu Từ Đồng, lần này nữ tử đeo kiếm chỉ chăm chăm đuổi giết hai người, không còn nhắm tới giáp sĩ biên quân.
Vị Thân quốc công Đại Tuyền này đột nhiên quay đầu nhìn nơi không xa bên người, hắn lờ mờ thấy được những giáp sĩ trầm mặc leo núi trong mưa to tầm tã, có một số khuôn mặt tuổi trẻ tuổi tác tương đồng với con trai Cao Thụ Nghị của hắn, cũng có một số lão tốt đã trải qua trăm chiến không còn trẻ nữa.
Ước chừng hai khắc sau, Cao Thích Chân tâm trạng nặng nề lại nhận được một tin tức xáu.
Nữ tử đeo kiếm kia gượng gánh một đao của Hứa Khinh Chu chém vào lưng, cùng với một quyền phủ đầu từ khôi lỗi kim giáp phù lục, một kiếm xuyên thủng tâm tạng Từ Đồng, Từ tiên sư vốn không nên đương trường tử tuyệt chẳng ngờ lại ra hết thủ đoạn, bất chấp nuốt xuống bao nhiêu linh đan diệu dược, thi triển bao nhiêu tiên thuật kéo dài mạng sống, cuối cùng vẫn chết, tâm tạng khô héo như tro tàn. Ở phía ngược lại, sau khi chết, thi thể nữ tử đeo kiếm lại biến mát, lần thứ hai đi ra từ miếu hoang thì đã chen thân võ đạo cảnh thứ bảy Kim Thân cảnh, Hứa tướng quân lập tức rút lui, tự tiện rời núi, đại hoàng tử điện hạ tức giận, tuyên bố muốn nghiêm trừng thành Hứa thị Thận Cảnh.
Cao Thích Chân không thốt nửa lời.
Chỉ có mưa to tầm tã trong đêm đông băng lãnh thấu xương như là tiếng niệm niệm không ngớt của lão thiên gia trong cơn ngủ mơ.
Lão quản gia máy lớp người đều vì nghe lệnh Quốc công phủ nhe giong an ủi nói: "Quốc công gia, chỉ cần Vương tiên sinh chưa tự thân ra tay, cho thấy còn chưa tới lúc giải quyết dứt khoát, không cần quá bi quan."
Cao Thích Chân mặt không cảm xúc.
Trên núi, Lô Bạch Tượng tuy bị thương cực nhiều, song trừ vết thương nơi phần eo, cùng với mũi tên ngự chế xuyên qua đầu vai ra, thì chiến lực bị ảnh hưởng không nhiều, vẫn đủ sức ngăn cản từng đợt thế công như thủy triều.
Có một ít cá lọt lưới, bằng vào Ngụy Tiên một mình giữ cửa ngoài miếu hoang, xử lý không chút khó khăn. Bộ Cam Lộ giáp Tây Nhạc kia không hỗ là giáp hoàn binh gia khiến Hứa Khinh Chu đỏ mắt, phải biết giáp trụ trên thân Hứa Khinh Chu đã là Kim Ô giáp, đệ nhị đẳng trong tam đẳng binh gia giáp hoàn, phẩm tướng cao hơn Cam Lộ giáp một khoảng lớn.
Lại thêm Ngụy Tiện xuất thân binh nghiệp, vị khai quốc hoàng đế Nam Uyên quốc đi lên từ tầng đáy thị tỉnh này có hơn nửa đời người sống kiếp chinh chiến trên lưng ngựa, giành được mỹ dự vạn nhân địch trong sử sách bốn nước Ngẫu Hoa phúc địa, có câu mãnh tướng sa trường hãm trận vô song, khi còn sống phong quang đến máy thì cùng lắm cũng chỉ là "Ngụy Tiện thứ hai", cho nên so với Lô Tượng Thăng, Ngụy Tiện càng thích ứng chém giết giữa loạn quân. Trong vô hình, thân ở chiến trường đại quân kết trận, Ngụy Tiện liền có được ưu thế cùng loại như Nho thánh tọa trấn thư viện.
Đây không phải thiên tư mà võ phu đỉnh phong cảnh thứ sáu có thể có được, khả năng cả tông sư cảnh thứ tám Viễn Du cảnh hay cảnh thứ chín Sơn Diên cảnh cũng không cách nào giành được.
Chu Liễm ra tay không lưu dư lực, cho nên thụ thương rất nặng.
Lúc Ngụy Tiện tính toán chuyển đổi trận địa cùng Chu Liễm, Chu Liễm lại cự tuyệt ý tốt của Ngụy Tiện, Vũ phong tử một khi thân hãm tuyệt cảnh, hung tính bạo phát khiến người lạnh gan.
Ngụy Tiện vẫn chấp ý muốn thay thế Chu Liễm, phần nhiều là muốn diễn vở kịch hay "lấy thủ cấp thượng tướng giữa rừng vạn quân", cái này hắn am hiểu nhất, tuy nói quá nửa phải trả ra một mạng mới có thê thịt được hoàng tử Đại Tuyền Lưu Tông, nhưng Tùy Hữu Biên đã chết hai lần, Ngụy Tiện cảm thấy mình lấy cái giá chết đi sống lại một hồi, lại có thể đổi lấy một trận triệt để buông tay sảng khoái xung phong, không thiệt. Lại nói, lúc ở quán trọ biên thùy hắn phòng hộ ở trước cửa, đến miếu hoang này vẫn là như thế, vậy chẳng phải mình thành con chó giữ nhà canh cửa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận