Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1078: Lá Hòe Diêu (1)

Chương 1078: Lá Hòe Diêu (1)Chương 1078: Lá Hòe Diêu (1)
Chương 1078: Lá Hòe Diêu (1)
Sơn trạch dã tu, thích nhất cầu phú quý trong nguy hiểm, vừa gặp cơ duyên, sẽ dám bí quá hoá liều, những căn nhà tranh của thượng cổ chân nhân, phủ đệ tiên gia, bí cảnh lớn nhỏ sau khi động thiên phúc địa tan vỡ đột nhiên bị tìm thấy, khai quật ra, một khi xuất hiện trên đời, tất nhiên có dã tu chen chúc mà ởi, vì tranh đoạt một món linh khí pháp bảo, đánh giết tới mức hai bên vỡ đầu, mưu cầu cái gì? Còn không phải là vì đạt được loại khoái cảm nghiền áp người khác này, hoặc là dựa vào thần binh lợi khí giết người, hoặc là bằng vào pháp bảo hộ thân, đao thương bất nhập, thuật pháp bát xâm, khiến đối thủ sinh ra sự tuyệt vọng.
Kiếm tu lững thững tản bộ ở trên chiến trường, một thanh phi kiếm, trong phạm vi trăm trượng, kiếm quang như cầu vồng, từng tàn ảnh đỏ tươi.
Võ phu như bóng với hình, nghêm mật bảo vệ bốn phương tám hướng của kiếm tu trung niên.
Kiếm tu trung niên người như kiếm của hắn, dứt khoát lưu loát, không làm ra chút hành đông dư thừa. Nhưng võ phu khôi ngô kia thì khác, bản thân tính tình thô bạo, lại không thể buông tay ra chân đuổi giết thiết ky, chém giết không đủ vui vẻ đầm đìa, cho nên mỗi lần kiếm tu làm bị thương nặng tinh ky Diêu gia, ngã xuống lưng ngựa, vô luận là mắt mạng ngay tại chỗ, hay là đã chết, chỉ cần ở trên tuyến đường hai người tiến lên, sẽ bị hắn một cước giẫm vỡ đầu, hoặc là một cước giãm lõm ngực ky sĩ, máu thịt be bét cùng giáp trụ vỡ nát trộn vào nhau, vô cùng thê thảm.
Người trên trời rơi xuống?
Kiếm tu trung niên nhìn người chặn đường, dừng bước, lấy nhã một nhất châu cười hỏi: "Là cung phụng mới của Đại Tuyền Lưu thị?"
Đòng Diệp châu, sơn thủy nhiều cách trở, dựa theo quyên sách bí mật thần tiên đó ghi, so với Bảo Bình châu, mười dặm âm khác nhau, trăm dặm phong tục khác nhau. Cho nên thượng tầng nhân sĩ các quốc gia, thường thường tinh thông nhã ngôn Đồng Diệp châu, nhất là quan viên nha môn Lễ bộ.
Võ phu khôi ngô kia tức giận nói: "Tiên sinh phí lời làm gì, trực tiếp làm thịt là được, chỉ là võ phu thất cảnh trở xuống, thiên tài võ học trẻ tuổi như vậy, giết càng sảng khoái." Kiếm tu cười nói: "Tự dưng có thêm một con cá lớn, không phải hợp ý ta sao?"
Tuy kiếm tu dừng bước nói chuyện với Trần Bình An, nhưng thanh phi kiếm kia của kiếm tu treo lơ lửng ở tận cùng phía trước phương hướng đào vong của thiết ky Diêu gia.
Trận đuổi giết này, trừ lúc trước hai người hợp sức đánh lén, mạo hiểm chém giết tên tu sĩ theo quân kia của thiết ky Diêu gia, từ đó về sau kiếm tu luôn khống chế phi kiếm, trước giết thiết ky Diêu gia bên ngoài cùng, người dẫn đầu phá vây chết trước, đây là quy củ trò chơi của hắn. Lão nhân mặc giáp trụ và ky tốt xung quanh cũng giống nhau, hẳn đều là giáp nhẹ đồng phục biên quân vương triều Đại Tuyền, hắn che bụng, trong kẽ ngón tay đều là máu tươi, tuy tình cảnh thê lương, nhưng lão nhân từ đầu tới cuối vẻ mặt tự nhiên, không có chút nản lòng nhát gan. Cho dù tinh nhuệ dưới trướng bảo vệ lão thương vong thê thảm nặng nè, binh sĩ tốt, chưa khải hoàn về quê, thậm chí chưa oanh oanh liệt liệt chết trận biên quan, mà là chết ở trong loại tranh đấu phe phái triều đình dơ bắn này.
Sâu trong đôi mắt lão nhân có áy náy và đau thương, nhưng không biểu lộ chút nào ở trên mặt.
Kiếp sống chinh chiến mấy chục năm, nhìn quen sống chết, hơn nữa kẻ làm tướng nhân từ thì không cầm quân, vị lão tướng quân quyền khuynh biên cảnh phía nam này trấn định khác thường.
Hơn trăm thiết ky Diêu gia còn lại gắt gao bảo vệ lão nhân, chưa bởi vì thích khách cường đại mà sinh ra sợ hãi.
Diêu thị trị quân, pháp luật nghiêm ngặt.
Ví dụ con em Diêu thị, vô luận dòng chính dòng nhánh, khi còn trẻ đã am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, sau mười lăm tuổi đều phải tòng quân, đều giống nhau bắt đầu làm từ thám báo tằng dưới chót, nam tử Diêu thị, chết bởi chiến sự biên quan vô số kế.
Cho nên cái gọi là quả phụ Diêu thị truyền khắp máy quốc gia.
Trần Bình An chưa xoay người nhìn về phía đám ky quân kia, mà là hỏi lão tướng quân một vấn đề kỳ quái,"Tướng quân họ Diêu? Tổ tiên cùng Diêu thị Đại Ly vương triều phương bắc Bảo Bình châu có quan hệ hay không?”
Lão nhân nhíu mày,"Đại Ly vương triều? Chưa từng nghe nói."
Lão tướng quân hơi do dự,"Nhưng tổ tiên Đại Tuyền Diêu thị ta quả thực đến từ Bảo Bình châu, nhưng cụ thể nơi nào, tổ tiên đối với điều này giữ kín như bưng, lúc trước sai người soạn gia phổ, chỉ nhắc tới xuất thân hai chữ Long Diêu, cùng với một ít phong thổ quê nhà. Hơn nữa nói rõ không cho phép con cháu đời sau đi Bảo Bình châu tìm tổ thăm tông."
Trần Bình An hỏi lại: "Tổ tiên tướng quân có từng đề cập tên phố ngõ gì, hoặc là... Một cây liễu lớn tán cây tươi tốt?"
Lão nhân tuy rất muốn gật đầu. có lẽ là có thể tao quan hê với quái nhân này, nói không chừng có thể thắng được một ta sinh cơ, nhưng tâm tính quang minh lỗi lạc ngay thẳng không cho lão làm việc như thé, huống hồ đề cập quê quán tổ tiên, con cháu đời sau nào tiện trèo bám lung tung, trầm giọng nói: "Không nói ngõ phố gì, cũng không có cây liễu nào, chỉ nói quê cũ tư vị hoa hòe không tệ, đời đời truyền nhau, sân lớn của nhà tổ Diêu thị Đại Tuyền ta, có trồng có một cây hòe già ngàn năm."
Trần Bình An lúc này mới quay đầu, cười gật gật đầu với vị lão nhân kia,"Hiểu rồi."
Lão nhân càng thêm nghi hoặc, ngươi đứa nhỏ này rốt cuộc hiểu cái gì?
Kiếm tu tựa như cũng đang chờ đợi tin tức gì, khóe mắt vẫn mơ hồ bất định, giống như có được đáp án mong muốn, liền trêu ghẹo nói: "Hai người các ngươi tán gẫu việc nhà, tán gẫu xong chưa? Tán gẫu xong rồi chúng ta làm chính sự thôi."
Hai tay Trần Bình An đè trên chuôi kiếm Si Tâm cùng chuôi đao Đình Tuyết, hỏi: "Là có người tiêu tiền thuê giết người? Các ngươi thì cầm tiền thay người tiêu tai?"
Kiếm tu trung niên vẻ mặt bát đắc dĩ nói: "Ngươi nói nhiều quá." Trần Bình An cười nói: "Ta không thường như vậy, các ngươi vừa vặn đụng phải thôi."
Xen lẫn ở giữa thiết ky Diêu gia, có một vị thiếu niên ky tốt khuôn mặt có vài phần tương tự với lão tướng quân, nhìn kiếm tu hung thần ác sát, giết người như cắt lúa mạch kia, lại nhìn nhìn người trẻ tuổi toàn thân đồ trắng, tay áo bay bay, đầu óc thiếu niên biên quân không hiểu ra Sao.
Một kiêu tướng trẻ tuổi cách lão tướng quân hai bối phận cuối cùng có cơ hội được thở, cùng chủ công nói mấy câu, lúc trước chỉ có thể một đường đào vong, trơ mắt nhìn từng vị đồng chí chết dưới phi kiếm, thật sự là chật vật không chịu nổi, vị kiêu tướng trẻ tuổi này, trên mặt bị phi kiếm của kiếm tu cắt rách một vết thương, da tróc thịt bong, cực kỳ thê thảm, nhưng người trẻ tuổi hoàn toàn không thèm để ý, chỉ là nhẹ giọng hỏi: "Tướng quân, với thần thông phi kiếm tên kiếm tu xấu xa kia triển lộ ra, chúng ta không nên phát tín hiệu cho Tam gia và Cửu nương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận