Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1766 - Một Mình Đi Về Phía Nam (6)



Chương 1766 - Một Mình Đi Về Phía Nam (6)




Ở thành Lục Đồng có rất nhiều đồ ăn ngon.
Trần Bình An tùy tiện tìm được một tiệm bánh bao, hắn có chút kinh ngạc và vui mừng, mua hai cái, hắn rất thích ăn, rồi lại mua thêm hai cái, đã lâu lắm rồi Trần Bình An mới ăn đến khi cảm thấy đã no được chín phần.
Tiệm mới mở, chưởng quầy vẫn còn rất trẻ, là một người trẻ tuổi còn chưa đến tuổi thiếu niên.
Công việc làm ăn cũng không tệ.
Trần Bình An trên đường từ thành Lục Đồng đến thành Trì Thuỷ có đi quanh biên giới hồ Thư Giản để nghe ngóng một số tin tức, so với nước Thạch Hào chiến tranh không ngừng, những lời đồn thổi ở đây rõ ràng là càng gần với sự thật hơn.
Tại bến phà quen thuộc ở thành Trì Thuỷ, đã hơn nửa năm trôi qua, chiếc thuyền đó vẫn lặng lẽ neo vào bờ.
Mặc dù Lưu Chí Mậu của đảo Thanh Hạp đã hoàn toàn mất đi quyền lực, nhưng thân phận là người cung phụng hàng đầu của đảo Thanh Hạp thì vẫn còn có chút trọng lượng.
Trên đường đến đây, hắn để lại con ngựa ở một quán trọ, Trần Bình An đưa cho bọn họ một ít tiền và nhờ quán trọ nuôi nó giúp.
Đó là một ngày hè nhiệt độ vô cùng cao, khí nóng dâng cao khắp toàn bộ hồ Thư Giản, giống như một chiếc nồi hấp lớn.
Thật khó để tưởng tượng lúc hắn rời hồ Thư Giản, nơi này vẫn là một khung cảnh nước non tuyết trắng mênh mông.
Trần Bình An một mình chèo thuyền trở về đảo Thanh Hạp.
Sau khi dừng thuyền cập bến, vượt qua cửa núi, lão tu sĩ gác cửa đang rất bơ phờ, nhìn thấy tiên sinh phòng sổ sách đã trở lại đảo Thanh Hạp, khuôn mặt vẫn nở nụ cười như xưa.
Có vẻ như sự biến mất của đảo chủ Lưu Chí Mậu, phủ Hoành Ba đổ nát và cả việc chủ tướng của Đại Ly vung roi quất ngựa xuống hồ Thư Giản đều hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến cuộc sống nhàn nhã của lão tu sĩ này.
Trần Bình An chào hỏi lão tu sĩ gác cửa, trò chuyện vài câu rồi đi mở cửa, cũng không có gì bất thường, ngoại trừ việc đã tích tụ thêm một ít bụi, bởi vì trước khi rời khỏi đảo Thanh Hạp, hắn đã nói rằng ở đây không cần phải dọn dẹp nữa.
Trần Bình An đến phủ Hoành Ba đã trở thành đống đổ nát, thậm chí còn không thể nào xây dựng lại được như trước, hắn đứng ngoài rìa đống đổ nát, trầm mặc một lúc, sau đó mới quay người đi về phía phủ Xuân Đình vẫn lộng lẫy như xưa.
Bây giờ đảo Thanh Hạp đã như rắn mất đầu, còn Chương Diệp người miễn cưỡng có thể duy trì được đại cuộc cũng đã mất tích, Điền Hồ Quân - đại đệ tử của Lưu Chí Mậu ở trên đảo Tố Lân, với tư cách là một tu sĩ kim đan địa phương, vậy mà vì loại chuyện này lại đi bế quan. Cộng với Cố Xán đã mất đi con cá chạch nhỏ đó, nhóm người của Du Cối vốn là những đại cung phụng trên các đảo chư hầu bây giờ đều đã bí mật qua lại với một số đệ tử đích truyền của Lưu Chí Mậu, cũng như những người cung phụng trên các đảo chư hầu, mỗi người đều có kế hoạch riêng của mình.
Tin rằng trong thời khoảng thời gian này, nếu phủ Xuân Đình nếu không đè đầu phủ Hoành Ba và Lưu Chí Mậu, trông thì có vẻ nở mày nở mặt nhưng thực chất lại khá gay go.
Trời sập, một người trên đỉnh cao, bây giờ Lưu Chí Mậu đã như thế này rồi, tiếp theo sẽ đến lượt ai?
Mọi người trên dưới phủ Xuân Đình, cho dù không biết gì về đại cuộc thì trong lòng cũng sẽ hiểu.
Mẫu thân của Cố Xán, bà ta mang theo hai tỳ nữ tâm phúc xinh đẹp và trẻ trung đợi ở ngoài cổng.
Nhưng chút tin tình báo như thế này thì phủ Xuân Đình vẫn phải có.
Phụ nhân bước nhanh về phía Trần Bình An và nhẹ nhàng nói: "Bình An, sao càng ngày càng gầy đi thế này?"
Trong lòng của Trần Bình An thở dài, nhưng vẫn nở nụ cười nói: "Ta đã luôn lang thang khắp Thạch Hào quốc, thường xuyên ăn gió nằm sương, nhưng mà ta cũng đã quen rồi, Thật ra cũng không tệ. Cố Xán ở đâu?"
Phụ nhân mỉm cười nói: “Sau khi ngươi rời đảo Thanh Hạp, nó thích đi dạo một mình trên đảo Thanh Hạp, bây giờ cũng không biết nó đang lang thang ở đâu đó. Non sông dễ đổi, bản tính khó dời. Từ khi còn nhỏ nó đã có tính cách đã như vậy rồi. Mỗi lần đến giờ ăn cơm, ta đều phải hét gọi nó thật to mới được, nhưng bây giờ thì không thể rồi, cho dù có hét to thế nào Xán Xán đã đi xa rồi cũng không thể nghe thấy, ban đầu thẩm thẩm cũng có chút không quen.”
Trần Bình An mỉm cười và gật đầu: "Vậy thì ta sẽ ở đây đợi hắn. Sau khi chúng ta nói chuyện xong, ta sẽ lập tức rời khỏi hồ Thư Giản."
Phụ nhân tràn đầy thất vọng: "Vội vàng như vậy à?"
Trần Bình An “ừm” một tiếng.
Phụ nhân trò chuyện với Trần Bình An, chủ yếu là hồi tưởng về những cay đắng và ngọt ngào, những chuyện vụn vặt của ngõ Nê Bình và hẻm Hạnh Hoa năm đó, Trần Bình An cũng nói một chút về tình hình hiện tại của Mã Khổ Huyền.
Phụ nhân trong lòng tràn đầy cảm khái, nói thật thì bà ta không ngờ rằng một tiểu tử ngốc nghếch từng bị bắt nạt thậm tệ năm đó bây giờ lại có thể thành công đến như vậy, chỉ đáng tiếc Mã bà bà bà mồm miệng xấu xa nhất đó lại không thể nhìn thấy cháu trai của mình sống tốt đẹp ra sao. Bà ta không có số hưởng phúc, nói đến chuyện này, phụ nhân dường như tức cảnh sinh tình, quay đầu lại dùng khăn lụa lau khóe mắt.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, Cố Xán mới chậm rãi trở về Xuân Đình phủ.
Khi nhìn thấy mẫu thân mình và Trần Bình An đang đợi ở cửa, Cố Xán dáng người cao bằng một thiếu niên ở đất bắc, hỗn thế ma vương của hồ Thư Giản dễ dàng khiến mọi người quên mất tuổi thật của mình, vẫn không gia tăng tốc độ bước chân.
Đi đến cửa, Cố Xán chào hỏi phụ nhân, sau đó nhìn thẳng về phía Trần Bình An, nhẹ giọng nói: "Đã về rồi à?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Chuyện ở đảo Thanh Hạp ta đã nghe nói rồi, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Phụ nhân đã nhận thức được nên cũng cáo lui và rời đi.
Trần Bình An dẫn Cố Xán đi về phía phủ Hoành Ba đổ nát chậm rãi nói: "Càng hỗn loạn, càng không thể nóng nảy được. Vì hấp tấp mà phạm sai lầm là chuyện không thích hợp nhất."
Cố Xán gật đầu.
Trần Bình An hỏi: "Nguyên Viên của đảo Hoàng Ly đã đi nương nhờ vào Đại Ly, ngươi có biết không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận