Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1636 - Trời Sáng Rồi (3)



Chương 1636 - Trời Sáng Rồi (3)




Thôi Sàm đưa lưng về phía Thôi Đông Sơn: “Ta khuyên ngươi có cốt khí chút đi, đừng mơ thừa dịp ta không ở đây mà giở mấy trò không dám ngước mặt nhìn người. Nếu như ngươi làm như vậy, ta sẽ rất thất vọng với ngươi.”
Thôi Đông Sơn ngồi dưới đất, nhẹ nhàng phất ống tay áo, giống như đang quét rác.
Thôi Sàm nói: “Thừa dịp ta còn chưa rời đi, có vấn đề gì thì hỏi cho nhanh đi.”
Thôi Đông Sơn cũng không khách khí, lập tức hỏi: “Cứ để Lưu Lão Thành ra tay đánh chết Cố Xán thật sao? Ngươi mặc kệ không quan tâm?”
Thôi Sàm lắc đầu nói: “Dù sao cũng không liên quan nhiều đến tử cục, ta cũng không phải Trần Bình An, để ý đến chuyện sống chết của một tên nhóc con làm gì? Đánh chết Cố Xán, bàn chuyện mua bán với Đại Ly bọn ta đâu phải là Lưu Lão Thành, đơn giản là đổi từ Lưu Chí Mậu thành Lưu Lão Thành mà thôi. Ngươi nghĩ đi, đến cả cái họ cũng giống nhau. Thật ra thì như vậy tốt hơn, bản thân Lưu Chí Mậu không thể nào thu phục quần chúng, phong cách làm việc của dã tu Thư Giản Hồ không có gì khác nhau với quan trường lá mặt lá trái trên vương triều. Còn không bằng đổi thành Lưu Lão Thành, người này cũng hiểu đại cục. Sau này hợp tác cùng Đại Ly chúng ta sẽ rất có lợi, không đến mức có khả năng chìm sâu trong vũng bùn như Lưu Chí Mậu, đạt được lợi ích thì làm qua loa cho xong chuyện, có lòng không có sức, dễ biến thành con rùa đen rút đầu, nói không chừng còn cho Lưu Chí Mậu cơ hội thừa cơ nâng giá. Cho nên cho dù sau khi Lưu Lão Thành lên làm quân chủ giang hồ, thì chúng ta phải nâng giá, chào giá cao hơn. Giai đoạn đầu Đại Ly khó tránh khỏi sẽ bị cắt đi nhiều thịt, nhưng nhìn từ mặt lâu dài thì Đại Ly vẫn có thể lấy lại sau.”
Thôi Đông Sơn chớp thời cơ hỏi nhanh: “Nếu như, ta nói nếu như lỡ như, âm hồn Tề Tĩnh Xuân bất tán thật, lần này ngươi đi rồi, ông ta tới đây, ta phải xử lý thế nào?”
Thôi Sàm trả lời: “Tất nhiên ta có để lại người thế nhân, ẩn nấp tại Thư Giản Hồ, giống như Đạo gia để lại một Lục chưởng giáo ở Ly Châu động thiên. Ta không phải ngươi, chuyện mà ta nói, ta sẽ làm được. Đừng đoán nữa, một khi ngươi vượt qua lôi trì, không tuân theo quy củ thì ta cũng sẽ có những sự chuẩn bị khác, có thể nhằm vào ngươi.”
Thôi Đông Sơn giữ im lặng, lần này là quơ hai ống tay áo quét sân.
Thôi Sàm nói với vẻ cảm khái: “Hiền tài hay kém cỏi chẳng qua cũng như con chuột kia, đều nhờ ở hoàn cảnh đấy thôi. Con chuột sẽ không thể nào biết được mình đang di chuyển lương thực lại là hành vi trộm cắp.”
(Trích từ điển tích Thời Tần, Lý Tư khi sống ở nông thôn, thấy trong nhà xí có con chuột toàn ăn đồ ăn bẩn, rất sợ gặp người và chó; trái lại, con chuột ở nhà kho thì tha hồ ăn lúa, không sợ bị người và chó thấy. Lý Tư mới than: "Người ta hiền tài hay kém cỏi chẳng qua cũng như con chuột kia, đều là nhờ ở hoàn cảnh đấy thôi".
Hắn quay đầu, cười hỏi: “Vậy loài người như chúng ta thì sao? Chứng đạo trường sinh bất hủ, nếu như ở nơi cao hơn còn có tồn tài chúng ta chưa biết, nó đang nhìn chúng ta, vậy đám người chúng ta phải làm sao?”
Thôi Đông Sơn thầm nói: “Chuyện đã nghĩ thấu suốt từ lâu rồi, còn hỏi ta làm gì? Chẳng phải vì đã suy nghĩ rõ ràng nên chúng ta mới lựa chọn làm chuyện đó sao. Cho nên, trong bốn người bước ra từ bức tranh ở Ngẫu Hoa phúc địa, Chu Liễm, người thú vị nhất kia mới có thể bàng quan đứng bên sông nhìn lửa cháy, mới có được những kết luận chính xác, nói hai chúng ta là “nhìn rõ từng con cá trong nguồn sẽ là điều không may mắn”
(Nguyên văn Sát kiến uyên ngư giả bất tường”, (sát kiến uyên ngư có nghĩa là có thể tra rõ đến nỗi có thể nhìn thấy có bao nhiêu con cá ở vùng nước sâu. Dùng để ví với việc có thể truy xét biết được việc riêng mà người khác muốn che dấu, hay không muốn công khai ).
Thôi Sàm cười: “Ta chỉ sợ ngươi trở thành Cố Xán tiếp theo, có bệnh hay quên.”
Thôi Đông Sơn liếc mắt.
Thôi Sàm mỉm cười nói: “Ta với Tề Tĩnh Xuân đã phân tranh hai lần ở Ly Châu động thiên và Thư Giản Hồ, hai lần đều là cuộc chiến quân tử.”
Thôi Đông Sơn sắc mặt kỳ quái.
Thôi Sàm nói: “Ngươi sẽ hoài nghi ý nghĩa của lần này, đây cũng là điều ta từng hoài nghi, nhưng bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, đó là cuộc chiến quân tử.”
Thôi Đông Sơn hỏi lại: “Tề Tĩnh Xuân có thể trơ mắt nhìn Triệu Diêu chuyển sang đi theo văn mạch khác, dù sao cũng là nội trong Nho gia. Tề Tĩnh Xuân cũng có thể để lại ba quyển sách cho Tống Tập Tân, trình bày tinh nghĩa Pháp gia cho Tống Tập Tân, dù sao cuộc chiến Nho Pháp cũng không quá nóng. Nhưng nếu như Tề Tĩnh Xuân đẩy Trần Bình An lên con đường Phật môn, Trần Bình An cũng không quay đầu thì nghĩa là đang xảy ra chuyện gì? Dù cho lúc trước Tề Tĩnh Xuân tọa trấn Ly Châu động thiên, đối với Phật pháp mà nói có nhiều ý nghĩ sâu xa, nhưng ta không cảm thấy hắn sẽ thật sự trốn đi theo thiền. Điểm này ta tin tưởng không nghi ngờ. Như vậy, cuối cùng thì Trần Bình An còn là tiểu sư đệ của Tề Tĩnh Xuân? Người truyền đạo, người hộ đạo của ba người Lý Bảo Bình, Triệu Diêu, Tống Tập Tân? Hay là người truyền thừa hương hỏa thật sự của Tề Tĩnh Xuân? Hoặc là, dứt khoát chẳng phải là gì cả?”
Thôi Sàm cười ha hả: “Không biết.”
Thôi Đông Sơn lẩm bẩm nói: “Biết mà.”
Như trưởng bối đang chỉ điểm vãn bối, Thôi Sàm nói với Thôi Đông Sơn: “Ranh con, sau này đừng có nói ta nhận thua với người ta nữa, một hơi tinh thần khí của con người, đã hạ xuống rồi thì khó mà nhấc lên. Người đánh cờ, nếu đã nhận thua trong lòng thì cứ đặt hai quân cờ ở góc phải bàn cờ là được rồi, có ai mà mở miệng nói ta nhận thua đâu?”
Thôi Đông Sơn mất hết cả hứng: “Bớt khoa tay múa chân với ta đi, chúng ta không phải là cùng một người.”
Thôi Sàm cũng không thu lại bức tranh cuộn trên mặt đất, tất nhiên là để lại cho Thôi Đông Sơn, cuối cùng lão ta cười nói: “Lúc này hẳn là ngươi nên cảm khái một câu, tiên sinh nhà ta, sao mà gian nan cực khổ quá.”
Thôi Đông Sơn cũng không phản bác mà ngược lại nói phụ họa theo: “Nhìn từ xa núi xanh thật xinh đẹp, thân ở trong núi đường lại khó đi, trên đường trong núi lại có cướp.”
Thôi Sàm vừa sải bước ra, như bay qua cửa, lóe lên một cái rồi biến mất.
Sau khi chắc chắn rằng Thôi Sàm đã thật sự rời đi, Thôi Đông Sơn nhấc hai tay lên cao, cuốn tay áo lên, trước người có thêm một bộ bàn cờ và hai hộp cờ thải vân tử.
Ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt trang nghiêm, như đang làm việc quan trọng.
Hạ viên cờ ngũ tử xuống bàn cờ.
(Cờ ngũ tử hay còn gọi là cờ liên châu, cách chơi tương tự cờ ca rô hiện đại)



Bạn cần đăng nhập để bình luận