Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1693 - Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (1)



Chương 1693 - Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (1)




Một tay của lão tú tài gãi sau đầu, đứng bên cạnh vị thần áo giáp vàng: "Là một tiên sinh, ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết mình đã nói ra những lời nào, đã thuyết giảng những đạo lý nào, đã làm những việc gì thật sự được các học trò và đệ tử ghi nhớ trong tim cả đời. Nếu ngươi tự cho mình là một thư sinh thực sự 'truyền thụ và dạy dỗ cho chúng sinh trong thiên hạ', thì từ tận đáy lòng sẽ rất sợ hãi. Biết bao nhiêu năm qua, ta luôn ở trong nỗi sợ hãi khổng lồ đó, không thể tự thoát ra được. Cuối cùng, rơi vào cảnh chán nản, nhụt chí vì ta phát hiện ra trong số các đệ tử của mình, luôn có những khuyết điểm này nọ, rất có thể đều là do ta mà ra."
Thần áo giáp vàng lạnh lùng cười: "Thì ra không phải chỉ có kẻ tầm thường mới tự mình rước khổ vào thân."
Lão tú tài mới đứng dậy mắng mỏ: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng dựa vào quan hệ tốt đẹp của chúng ta mà học theo những thư sinh giả mạo kia ăn nói kỳ lạ. Chẳng lẽ ngươi không biết ta ghét nhất điều này sao? Ta đã nhẫn nhịn ngươi mấy trăm năm rồi, nếu ngươi còn thay đổi cái tính khí khó ưa này, sau này ta sẽ không ra khỏi đây nữa, ta sẽ ở lại đây mỗi ngày chọc tới khi ngươi chết vì ghê tởm."
Vị thần áo giáp vàng cười to nói: "Ta sợ chết mất."
Lão tú tài lẩm bẩm: “Tú tài gặp phải binh, có lý nói không lại mà.”
Vị thần áo giáp vàng hỏi: “Theo suy luận của ngươi, hành vi của Thôi Sàm ở Bảo Bình châu là thiếu cân nhắc đến đại cuộc. Cuối cùng, lại trăm phương ngàn kế tính kế đứa trẻ đó. Ngoại trừ việc muốn cố gắng lôi kéo Thôi Đông Sơn về phía mình ra, có phải là còn âm mưu nào khác lớn hơn đúng không?
Lão tú tài mỉm cười nói: “Ta là người thông minh tột bậc, biết hết chuyện trời đất, đương nhiên ta biết mục đích thực sự của Thôi Sàm, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết.”
Thần áo giáp vàng gật đầu nói: "Vậy ta cũng xin ngươi đừng nói ra."
Lão tú tài thở dài, nhẹ nhàng nắm rồi nhổ một sợi tóc trên đầu, đưa cho đại thần Tuệ Sơn ở bên cạnh.
Vị thần áo giáp vàng cau mày và hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Lão tú tài lúc này mới nghiêm mặt nói: "Ngươi đúng là đồ đầu đất kém tiếp thu, lấy sợi tóc này đi treo cổ đi cho rồi."
Vị thần áo giáp vàng mỉm cười nói: “Ngươi muốn tìm một cái bậc cho mình đi xuống, nên đã chọc giận ta, rồi bị ta dùng kiếm chém ra khỏi địa cảnh của Tuệ sơn, như vậy có thể gặp Đại Tế Tửu gì đó. Xin lỗi, không có chuyện tốt như vậy đâu."
Lão tú tài mới tặc lưỡi nói: "Ngươi thật sự không ngốc."
Sắc mặt của vị thần áo giáp vàng bị ẩn sau chiếc mặt nạ đột nhiên trở nên nghiêm túc lại: "Những chuyện lớn mà ngươi suy luận vẫn chưa rõ ràng mà đúng không?"
Lão tú tài thu lại nụ cười nói: “Phiền phức lắm, cửa ải cổ lỗ sỉ đó, cho dù ta có đích thân đến thì chắc cũng có chút tác dụng, nhưng tốc độ sẽ cực kỳ chậm, nước xa không cứu được lửa gần. Cho nên ta thật sự cũng không tiện đi gặp vị học quan Đại Tế Tửu ở biên giới Tuệ Sơn. Rắc rối lớn nhất là Man Hoang thiên hạ lần này đã thực sự nghiêm túc. Bên phía đó đã cho một số đại thiên tài có thiên mệnh đến. Lúc đầu cuộc tỉ thí ở Kiếm Khí Trường Thành chẳng qua chỉ là một vài tên trẻ tuổi đấu đao đấu kiếm chơi thôi mà, mà đã tương đương như một chuyện to lớn rất khủng khiếp rồi. Đó là lý do tại sao ta phải đến Bà Sa châu để tìm cái gã cổ hủ đó, nhắc nhở ông ta đừng để bất cẩn mà chết, còn bị người đời mắng đến ngàn năm sau."
Vị thần áo giáp vàng đang định lên tiếng nói.
Lão tú tài lắc đầu nói: "Thiên cơ bất khả lộ. Lục thị ở Trung Địa là Âm Dương gia, ta hoàn toàn không thể tin tưởng được, chỉ còn thiếu mỗi việc không nghe hết mọi toan tính, kế hoạch của bọn họ mà thôi."
Vị thần áo giáp vàng nói: “Bên phía Bạch Trạch, các Đại Tế Tửu lễ ký học quan đều đã bị hụt hẫng. Còn ở bên phía hòn đảo ngoài biển, Đại Tế Tửu của dòng họ Á thánh còn thảm hơn. Ta nghe nói thậm chí còn không gặp được người. Người cuối cùng còn bị đóng cửa không cho vào nhà. Ba học quan, ba vị Đại Tế Tửu đều xui xẻo. Thế nào, Nho gia các ngươi đã đến mức độ này rồi à? Tất cả các đồng minh cũ và người nhà mình trước đây ai nấy đều chọn cách khoanh tay đứng nhìn, ngồi nhìn núi sông sụp đổ sao?”
Lão tú tài mới than thở, vuốt râu nói: “Có trời mới biết rốt cuộc lão đầu tử và Lễ thánh đang nghĩ gì.”
Vị thần áo giáp vàng cười khẩy: “Không phải ngươi tự xưng mình là người thông minh sao?”
Lão tú tài lắc đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: "Việc lớn thực sự không bao giờ dựa vào trí thông minh. Mà dựa vào... sự ngu ngốc."
Vị thần áo giáp vàng tức giận nói: "Ăn nói lung tung như vậy, mọi lý lẽ đúng sai trên đời này đều một mình ngươi chiếm hết rồi."
Lão tú tài vẫn lắc đầu: "Sai rồi, đây không phải là nói bậy bạ năm mồm mười miệng, ngươi không hiểu, không phải ngươi không thông minh, mà là bởi vì ngươi không ở trong nhân gian, ngươi chỉ đứng trên đỉnh núi. Buồn vui tan hợp trên đời này có liên quan gì đến ngươi không? Có một chút, nhưng nó hoàn toàn có thể bị phớt lờ đi. Điều này khiến ngươi khó có thể thực sự đặt mình vào vị trí của bọn họ, nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng ngươi phải biết rằng trên đời này có rất nhiều người, từng việc nhỏ tích góp lại thì cho dù có một trăm Tuệ Sơn cộng lại cũng không cao bằng nó. Thử hỏi nếu cuối cùng khi bão tố kéo đến, chúng ta mới phát hiện căn nhà do Nho gia biết bao đời hiền triết đã khuất dày công xây dựng cho chúng sinh, dùng để che mưa trú gió, trông rất to lớn và kiên cố nhưng thực ra lại là một lầu các trống không, nói đổ là đổ. Đến lúc đó những người dân sống trong đó sẽ ra sao? Lùi lại một bước mà nói, văn mạch của Nho gia chúng ta kiên cố, thực sự có thể phá bỏ và xây dựng lại, xây dựng một căn nhà lá mới lớn hơn và chắc chắn hơn, nhưng khi nhà của ngươi bị sập làm chết rất nhiều người dân vô tội, biết bao nhiêu người phải lưu lạc tha hương, biết bao nhiêu cuộc đời đau khổ thì phải tính như thế nào? Chẳng lẽ phải dựa vào kiến thức Phật gia để ổn định bản thân ư? Dù sao ta cũng không thể làm được.”
Thần giáp vàng lắc đầu nói: "Đừng hỏi ta."



Bạn cần đăng nhập để bình luận