Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 790: Chân Thành Động Lòng Người Cũn

Chương 790: Chân Thành Động Lòng Người CũnChương 790: Chân Thành Động Lòng Người Cũn
Chương 790: Chân Thành Động Lòng Người Cũng Tổn Thương Người (6)
Trịnh Đại Phong quả thật đúng như lời thiếu niên nói, xác thực xác thực, hối hận vô cùng.
Trịnh Đại Phong lạnh lùng nhìn phía âm thần vô cùng có khả năng làm hỏng quẻ tượng đại cát của mình,"Là ý của ngươi, hay là ý của lão nhân? Tốt nhát ngươi nên nói rõ ràng!"
Âm thần lạnh nhạt nói: "Ngươi đoán xem?"
Trịnh Đại Phong cười ha ha, nháy mắt trở nên vân đạm phong khinh,"Ngươi chưa bao giờ tự tiện làm việc, quá nửa là ý của lão nhân.” Âm thần cười khẩy nói: "Một võ phu thuần túy bát cảnh đỉnh phong, đồ đệ Thần Quân, thế mà chạy đi tin tưởng cái gọi là quẻ tượng, chẳng lẽ ngươi không biết cho dù Phạm gia không hề động tay chân, nhưng mà quẻ thượng thượng đại cát đối với bát luận người nào trong thế gian, nhưng đối với Trịnh Đại Phong ngươi, có khi nào sẽ là Càn Khôn điên đảo, đại hung hàng thật giá thật hiện ra?”
Trịnh Đại Phong vẻ mặt trở nên nghiêm túc, ngắng đầu nhìn phía âm thần kia, gật đầu nói: "Thụ giáo."
Âm thần đối với điều này không cho là đúng "Nếu Thần Quân nguyện ý cho ngươi độc chưởng một phương, vậy ngươi cũng đừng tự cho là thông minh, thành thành thật thật làm việc là được.” Trịnh Đại Phong phát tay nói: "Bị thiếu niên chơi một vó, lại bị ngươi dạy một bài học, ta thấy phiền thật sự, phải rời khỏi ngõ nhỏ đổi không khí thôi."
Âm thần biến mát.
Trịnh Đại Phong đột nhiên hỏi: "Dị tượng tổ trạch Tôn thị, có phải do Trần Bình An phá cảnh dẫn đến hay không?”
Tiếng nói lạnh lẽo của âm thần từ trong góc tường âm u lọt ra,"Hẳn là như vậy."
Trịnh Đại Phong nách kép sách, mang theo băng ghế cùng hạt dưa đi vào đầu hẻm nhỏ, lại ngồi dưới gốc cây hòe hóng mát ngắm mỹ nhân.
Một nam tử uy nghiêm thân hình cao lớn, ăn mặc bình thường, chậm rãi đi tới, phía sau hắn là một cô gái trẻ tuổi dáng người thướt tha, thong dong đi đến.
Nam nhân đi đến bên cạnh Trịnh Đại Phong, cô gái trẻ tuổi đứng ở phía sau nam nhân, đối với chưởng quây hiệu thuốc bắc ngồi trên băng ghế dùng sách quạt mát kia, nàng tràn ngập tò mò.
Nam nhân mỉm cười nói: "Mặt mũi của Tôn Gia Thụ Lão Long thành, cũng chỉ giá trị bằng một tám da mặt để che dấu. Trịnh chưởng quây, nhìn xem thực chuẩn."
Trịnh Đại Phong quay đầu liếc nhìn nam nhân,"Phù Huè, ngay cả lão long bào ngươi cũng không mặc, xem ra không phải đến hạ lệnh trục khách.”
Nam nhân cười đưa tay chỉ chỉ phía sau, "Iïa mặc hay không mặc lão long bào, ở Lão Long thành đều không sao cả, mang theo nàng ấy đến, mới là chỗ thành ý chân chính."
Vừa là thị uy, lại thể hiện yếu thế.
Thị uy là nói ở Lão Long thành, Phù Huề không cần tự mình ra tay, có thể đủ khu đuổi Trịnh Đại Phong ngươi.
Thể hiện yếu thế ở chỗ thân là Phù Huè thành chủ Lão Long thành, nguyện ý thí con tốt, mang theo một cô gái hai chân rất dài, đi tới trước mặt Trịnh đại chưởng quây.
Trịnh Đại Phong nhìn chằm chằm cặp đùi xinh đẹp của cô gái mấy lượt, lúc này mới quay đầu, tiếp tục nhìn phía đường cái dòng người lui tới,"Phù Huề khẩu khí ngươi lớn như vậy, sao không một hơi hít biển mây kia vào trong bụng?” Phù Huề sắc mặt khổ sở, sau đó đưa tay cầm một mảnh ngọc bội giắt bên hông, lúc này sắc mặt mới bình thản trở lại.
Cô gái nơm nớp lo sợ, đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được phụ thân tức giận rõ ràng như thé.
Trịnh Đại Phong cười lạnh nói: "Cùng là người làm ăn, ngươi cũng xứng bì với ta?"
Phù Huề cười trừ,"Nếu hiện tại Trịnh chưởng quây tâm tình không tốt, như vậy có một số việc, Phù Huề sẽ nhắc lại sau."
Trịnh Đại Phong hiện tại tâm tình đâu chỉ là không tốt, quả thực chính là không tốt đến cực điểm.
Năm văn tiền!
Chỉ là năm văn tiền thường xuyên qua tay phố phường dân chúng, lại giống như năm tòa đại sơn đặt ở trong lòng Trịnh Đại Phong hắn! Hao tốn tâm cơ, cần thận ứng đối, thật vất vả thành công lừa gạt thiếu niên kia chính miệng đồng ý, không thu lại bút trướng này. Thật ra vào thời điểm thiếu niên mở miệng hỏi ra ba câu hỏi kia, cùng với câu nói có vẻ như vô tâm "Dương lão nhân cũng không thiếu nợ người", Trịnh Đại Phong cũng đã trong lòng biết rõ ràng, không cần hy vọng xa vời thiếu niên ngõ Nê Bình sẽ đòi mình năm đồng tiền bình thường nhất, thằng nhóc con quỷ quỷ tinh tinh ngõ Nê Bình, không dễ chơi!
Trịnh Đại Phong tức giận đến không chịu được, dùng sức vỗ bộ sách,"Khó trách ngay từ đầu ta đã không thích người kia, còn tuổi nhỏ, thành phủ sâu nặng, không giống thiếu niên chút nào?" Trịnh Đại Phong đột nhiên ngưng oán trách, suy sụp vô lực nói: "Nếu là thiếu niên tầm thường, nơi nào sống được tới hôm nay."
Hán tử này thở dài thở ngắn, bắt đầu tâm phiền ý loạn lật lật bộ sách, trang sách rầm rằm động tĩnh, một chữ cũng không đọc vào đầu được, lầm bẩm: "Chẳng lẽ thực sự bị âm vật đó một lời nói trúng, ta thật sự tự cho là mình thông minh?”
Lật đến một tờ trong bộ sách, chính là Tinh Thành Thiên) , vẫn là một vài câu chuyện điển cố tào lao ghép lại với nhau, món thập cẩm, sau đó cuối cùng lại làm bộ làm tịch thêm vào vài câu đạo lý lớn, quả thực chính là rất hồ đồ. Ở trong mắt những người học vấn sâu xa thực sự như Trịnh Đại Phong, nếu như tách văn chương ra, sẽ giống như một vị nữ tử mặt mày tuấn tú, một vị nữ tử má phấn say lòng người, một vị mỹ nhân anh đào cái miệng nhỏ nhắn, khắp nơi là phong cảnh mê người, chỉ khi nào lung tung nhét vào chung một chỗ, ngược lại không đẹp, chỉnh thể xấu xí khó coi.
Trịnh Đại Phong không yên lòng lật sang một trang, chính là điểm cuối cùng của Á Tinh Thành Thiên ) .
Vẫn là số đạo lý trống rỗng lớn đến vô biên vô hạn.
"Tương truyền người có xích tử chi tâm, thường thường tinh thành sở chí, kim thạch vi khai. Cho nên chính tâm thành ý, là gốc rễ lập thân của Nho gia quân tử."
(*°) xích tử chi tâm: cái tâm của em bé sơ sinh. Nếu như thành tâm thành ý, thì sắt đá cũng phải cảm động'.
"Lại có lời của thánh nhân Đạo gia, không tinh không thành, không thể động lòng người. Chân là sự tinh thành rất mực. Cái này chính là lai lịch của danh hiệu "Chân nhân" của thiên hạ Đạo giáo.
Trịnh Đại Phong nhanh chóng lật qua, thiên tiếp theo (Trung Hiếu Thiên) lại bị lật nhanh qua, từ đầu lật đến cuối, bốp một cái khép lại bộ sách, lại bắt đầu xem như cây quạt để quạt mát.
Hán tử này giống như xem thánh nhân dạy bảo trong sách như gió bên tai.
Hắn cuối cùng như đã chấp nhận số mệnh,"Nếu lão nhân nói đời này ta vô vọng cảnh thứ chín, ta đây còn cưỡng câu cái gì? Đã cầu nhiều năm như vậy, khó trách lão nhân nói ta âm mưu tính toán rất thông minh, cũng chỉ còn lại có thông minh, riêng một việc là cùng Lý Nhị liền đánh bao nhiêu lần trận? Tống Trường Kính chỉ đánh với sư huynh một trận đã phá cảnh, thật ra ngay từ đầu ta đã hiểu rất rõ, cầu không được, chỉ là lén lút thầm cầu may mà thôi. Ha ha, hôm nay tại Lão Long thành này mỗi ngày nhìn ngắm tiểu mỹ nhân, dừng tại bát cảnh chờ chết cũng tốt rồi..."
Trịnh Đại Phong nhắm mắt lại, hán tử không còn rình coi dáng người bọn con gái, giờ khắc này có chút thần sắc cô đơn.
Một cô gái trẻ tuổi dáng người có thể nói là "hùng võ", trên mặt trát đầy son phấn, ăn mặc trang điểm đậm lòe loẹt, gương mặt lón của nàng có thể trấn trạch trừ tà, khi nàng dừng lại bước chân, sau khi nhìn thấy bộ dạng hán tử như vậy, cảm thấy có chút đau lòng, nghĩ rằng quá nửa là muốn tỏ bày tình cảm với mình, lại ngại ngùng xấu hổ, chi bằng mình sẽ không thục nữ rụt rè nữa, mở miệng nói trước, đỡ cho tình lang của mình phải thẹn thùng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận