Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1131: Quân Tử Lục Phù, Hặc Quỷ Trấn K

Chương 1131: Quân Tử Lục Phù, Hặc Quỷ Trấn KChương 1131: Quân Tử Lục Phù, Hặc Quỷ Trấn K
Chương 1131: Quân Tử Lục Phù, Hặc Quỷ Trấn Kiếm (3)
Sắc mặt Chung Khôi hơi tái đi, thu hồi trùy Tiểu Tuyết, trút một ngụm rượu lớn, tuy kiệt sức nhưng mặt đầy ý cười, Bùa này cũng là tự sáng tạo ra, là một đạo phù lục đắc ý nhất của ta, gọi là Trấn Kiếm Phù, lấy kiếm ý mênh mông của một vị thượng cổ kiếm tiên, áp thắng toàn bộ bản mạng phi kiếm dưới thượng ngũ cảnh, giấy bùa quá tốt, phù lục này ta vẽ cũng tốt, không giống Thủy Tỉnh Phù cái gì đó, chẳng qua là vây khốn phi kiếm một lát, tám Trần Kiếm Phù này vừa ra, chính là trực tiếp cướp đoạt bản mạng phi kiếm của một vị Kim Đan cảnh, phi kiếm kiếm tu của Nguyên Anh vẫn không giam giữ được thời gian quá lâu, sớm hay muộn sẽ phá bùa mà ra. Nhớ lấy một điểm, lá bùa này tuyệt đối đừng tùy tiện lấy ra, để người ngoài nhìn thấy. Tiên sinh nhà ta từng dặn dò, Trấn Kiếm Phù này không hợp quy củ, quá mức nhằm vào kiếm tu, rất dễ dàng chọc họa vào người. `
Trần Bình An có chút áy náy,"Vắt vả rồi."
Chung Khôi cười khoát tay, lấy tiếng lòng nói với Trần Bình An,"Lá bùa này, chính là bản thảo trang giấy thánh nhân viết học vấn căn bản nhà mình, ngươi biết khó có được bao nhiêu không? Dù là tiên sinh nhà ta, lúc rời khỏi Trung Thổ Thần Châu, cũng mới cất giữ bên người ba tờ mà thôi, lúc vượt biển dùng một tờ, đến Đòng Diệp châu lại dùng một tờ, hôm nay chỉ còn lại có một tờ, là bảo bối tim gán của tiên sinh, ngay cả ta cũng chỉ có thể nhìn, không thể sờ. Cho nên nói, nếu chỉ là lá bùa chất liệu màu vàng, Trấn Kiếm Phù này của ta, uy thế phải giảm đi một mảng lớn, ước chừng chỉ có thể vây khốn bản mạng phi kiếm của kiếm tu Kim Đan nhiều nhát thời gian một nén nhang.”
Chung Khôi miệng hô sảng khoái sảng khoái, lại bắt đầu uống rượu.
Trần Bình An xoay cổ tay, lặng lẽ đưa cho Chung Khôi một lá bùa.
Chung Khôi ngây ra như phỗng, trừng mắt nói: "Ngươi điên rồi hay sao? Không biết giá trị thì thôi, nói với ngươi trình độ quý hiếm của nó, còn đùa như thế? Mau cầm về đi!"
Trần Bình An không cho phân trần, trực tiếp buông lỏng ngón tay, tùy ý lá bùa chất liệu màu xanh đó bay xuống, Chung Khôi chỉ đành vội vàng tiếp lấp, nhanh chóng thu vào trong tay áo.
Trần Bình An tháo xuống hồ lô dưỡng kiếm, giơ lên cao cao, thấp giọng cười nói: "Chúc chuyến đi Thái Bình sơn của ngươi, trảm yêu trừ ma, mã đáo thành công.”
Chung Khôi muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ là im lặng giơ lên bát rượu, cùng hồ lô dưỡng kiếm trong tay Trần Bình An nhẹ nhàng cụng một cái, đều tự uống ngụm rượu lớn.
Chung Khôi uống xong rượu nguyên chất trong bát, đứng lên,"Đi đây.” Trần Bình An ôm quyền đưa tiễn.
Chung Khôi đang muốn rời đi.
Trần Bình An nhắc nhở: "Không đòi thuỷ thần nương nương một vò rượu ngon?"
Mắt Chung Khôi sáng lên, hướng Trần Bình An giơ ngón tay cái.
Thuỷ thần nương nương vốn là tính tình hào kiệt, tự nhiên sẽ không keo kiệt, xách hai vò tới, lại bị Chung Khôi lưu lại một vò chuyển tặng cho Trần Bình An, Trần Bình An không khách khí, vừa vặn rượu mơ của quán trọ đã uống hết, liền mang rượu ủ trăm năm của Bích Du phủ chậm rãi đổ vào trong hồ lô dưỡng kiếm.
Chung Khôi xách vò rượu, thân hình chợt lóe rồi biến mắt, lướt lên không trung, đi tới bờ Mai Hà, đang muốn qua sông, chợt dừng lại, thì ra là thấy được âm thần tiên sinh của mình, giống như ở bên bờ chờ đợi mình.
Chung Khôi vội vàng giấu vò rượu ở sau người.
Sơn chủ thư viện Đại Phục là một nam tử trung niên nét mặt chất phác, chậm rãi đi ở bờ Mai Hà, Chung Khôi đi theo phía sau hắn.
Hạo Nhiên Thiên Hạ bảy mươi hai thư viện, bảy mươi hai vị sơn chủ, cảnh giới cao thấp không đồng nhát, người cao nhất, có thể là sơn chủ Tiên Nhân cảnh cao ngất trong mây, nhưng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, cũng không thiếu người như vậy, tựa như Mao Tiểu Đông thư viện Sơn Nhai mới của Đại Tùy, cũng chỉ có Nguyên Anh cảnh. Nhưng sơn chủ tọa trấn thư viện, Nguyên Anh cảnh có thể so sánh Ngọc Phác cảnh, vẫn là tu vi ai cũng không dám khinh thường.
Vị người đọc sách này đến từ tòa phủ đệ thánh nhân nào đó, ở trong sơn chủ thư viện, cảnh giới không cao không tháp, là Ngọc Phác cảnh, ở thư viện Đại Phục, vậy chính là tu vị Tiên Nhân cảnh.
Chỉ là lần này đi ven biển phía tây hơn nữa của Phù Kê tông, đuổi giết con đại yêu kia, rời khỏi thư viện, như vậy hắn chỉ là Ngọc Phác cảnh.
Sơn chủ nhẹ nhàng nói: "Đối phương vô cùng có khả năng còn có chuẩn bị ở phía sau, cho nên không phải muốn ngươi co vòi, mà là hy vọng ngươi mọi việc mưu tính trước hành động sau. Cho dù là ở quanh Thái Bình sơn thu phục yêu ma, vẫn là không thể xem nhẹ."
Chung Khôi gật đầu nói: "Đệ tử hiểu." Sơn chủ dừng bước, vươn một bàn tay ra, trên tay bay một lá bùa màu xanh,"Thu lấy, dùng để hộ thân."
Chung Khôi chưa đưa tay ởi đón,"Tiên sinh vừa rồi ở bờ sông, chưa vận dụng thần thông tra xem Bích Du phủ?”
Sơn chủ thấp giọng trách mắng "Lúc trước bên Mai Hà, ngươi tự tiện đưa tới minh phủ quỷ sai, chức trách của ta là sơn chủ thư viện Đại Phục, sao ta có thể không thăm dò đến cùng? ! Ngươi ở Bích Du phủ, chỉ là ở bên cạnh bạn bè, ta tự nhiên phi lễ chớ nhìn! Nếu không phải trước mặt người ngoài, ta không tiện giao cho ngươi lá bùa này, nếu không âm thần đã sớm rời khỏi."
Chung Khôi cười nói "Tiên sinh ngôn phương hành khiết, sơn cao thủy trường. Đệ tử nhận dạy bảo!"
Sơn chủ không cho là đúng, "Vì sao không thu?”
Chung Khôi chỉ đành thẳng thắn thành khẩn đối đãi,"Trừ cây bút lông đó hợp ý với ta, người bạn đó còn tặng ta một lá bùa màu xanh, giống hệt chất liệu lá này của tiên sinh.”
Sơn chủ nhíu nhíu đầu lông mày, liền thu hồi lá bùa trong tay, như không vui, hỏi "Vật quý trọng như thế, ngươi vì sao thản nhiên nhận lấy?"
Chung Khôi nghẹn lời, dụng tâm suy nghĩ"Không biết vì sao, giếng như nhận lấy mới là đúng, xin tiên sinh trách phạt.”
Sơn chủ trầm mặc một lát,"Vò rượu ngon đó của Bích Du phủ, ngươi không cần giấu diếm nữa, đã kết giao được người bạn không tệ, còn không đáng uống rượu sao? Nhớ uống rượu thì được, không được chậm trễ hành trình lên núi Thái Bình sơn, cùng với... Lần sau không được viện dẫn lễ này nữa.”
Chung Khôi gãi gãi đầu, tiên sinh hẳn sẽ không là quỷ nhập vào rồi chứ? Tiên sinh cổ hủ, đó là có tiếng, khắp nơi theo khuôn phép cũ, mọi chuyện giữ lễ nghị, là tri kỉ bạn tốt với sơn chủ thư viện kia của Câu Lô châu kẻ mà không động thủ thì thôi, vừa động thủ liền núi sập đất nút.
Vị âm thần đi đêm này ở trong nháy mắt liền về tới trong chân thân ở nơi cực xa.
Sơn chủ có chút thương cảm.
Nhìn đệ tử Chung Khôi và người trẻ tuổi lui tới, hắn không khỏi nhớ tới mình khi còn trẻ, cùng con cháu phủ đệ thánh nhân, cùng với con em hào phiệt và tông môn rất nhiều xuất thân không khác lắm. tuổi không khác lắm, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ ghen tj gã nào đó họ Tè.
Bởi vì người tự xưng A Lương kia, bọn họ đám người này bội phục nhất gã đó.
Hắn thích nhất là nói với người ta, Tiểu Tề là bạn của ta, ai dám ức hiếp hắn, ta sẽ đánh cho ván quan tài lão tổ tông nhà hắn không đè được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận