Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 775: Nê Bồ Tát Đạp Kiếm Qua Sông (4)

Chương 775: Nê Bồ Tát Đạp Kiếm Qua Sông (4)Chương 775: Nê Bồ Tát Đạp Kiếm Qua Sông (4)
Chương 775: Nê Bỏ Tát Đạp Kiếm Qua Sông (4)
Nhưng mà phía sau mông Trần Bình An lòi ra thêm một Cố Xán, càng phát huy triệt để bản lãnh của Lưu Tiện Dương, chỉ là so với Lưu Tiện Dương thoải mái làm chuyện xấu, con sên Cố Xán tuổi còn nhỏ lại tỉnh táo hơn nhiều lắm, hầu như chưa bao giờ bị người ta phát hiện, vừa có nghị lực bền lòng Trần Bình An còn bội phục, lại có trưởng thành giảo hoạt sớm trước tuổi.
Dưới cái nắng chang chang, để câu được một con lươn, một mình Cố Xán có thể cong mông lên chờ cả ngày.
Ngõ Nê Bình mỗi lần đến giờ ăn cơm, đều sẽ vang lên tiếng kêu gọi ầm ï của hai mẹ con nhà Cố Xán. Trần Bình An ngồi xổm nơi bờ sông, ném đá xuống nước.
Bọn nhỏ chậm rãi từ bên cầu độc mộc đi tới, từng đứa một đi nối đuôi nhau, tựa như một xâu mứt hoa quả.
Thấy gương mặt xa lạ của Trần Bình An, bọn nhỏ cũng không sợ, chỉ là nhìn thêm vài lần, bước đi hướng về thôn trang cách đó không xa, nhưng mà một đứa nhỏ cầm trong tay trúc kiếm, đi một bước quay đầu nhìn lại ba lần, tầm mắt thủy chung nằm ở hộp kiếm sau lưng Trần Bình An, cuối cùng không áp chế nổi lòng hiếu kỳ, xoay người chạy nhanh, đi tới bên cạnh Trần Bình An, lấy nhã ngôn Bảo Bình châu rõ ràng hỏi: "Chẳng lẽ huynh là một kiếm khách?"
Trần Bình An đứng lên, vỗ vỗ lòng tay, cười hỏi: "Đệ cũng vậy à?”
Đứa nhỏ liếc mắt xem thường, cảm thấy câu hỏi này rất ngây thơ, tức giận nói: "Ta còn kém một quyển tuyệt thế bí tịch thôi."
Trần Bình An đình chỉ ý cười, gật đầu nói: "Ta cũng vậy."
Đứa nhỏ cúi đầu nhìn trúc kiếm trong tay, lại ngắng đầu dò xét chuôi kiếm trong hộp gỗ phía sau lưng tên kia, hỏi: "Có thể cho ta xem kiếm của huynh không?”
Trần Bình An lắc đầu nói: "Không được."
Đứa nhỏ to đầu này nhéch khóe miệng, liếc mắt ngắm nghía hồ lô rượu màu đỏ thắm bên hông Trần Bình An,"Con người huynh quá keo kiệt, căn bản không giống như là kiếm khách đang hành tâu giang hồ. Ta thấy trong hồ lô rượu của huynh khẳng định không phải chứa rượu, mà là nước, làm bộ dáng gạt người đây mà."
Trần Bình An hỏi: "Vậy đệ từng gặp kiếm khách chân chính chưa?"
Đứa nhỏ gật mạnh đầu.
Phía sau có tiểu cô nương khuôn mặt đỏ bừng rụt rè nói: "Bọn muội xa nhất chỉ đi tới chợ cách đây máy chục dặm, không gặp được kiếm khách."
Nhanh chóng có đứa nhỏ rất thành thật phụ họa theo: "liên sinh học thục có nói với bọn đệ một chút thi từ về kiếm khách, trên chợ có bán một vài bộ truyện rất đắt tiền, bên trên vẽ rất nhiều giang hồ đại hiệp, trong đó kiếm khách là lợi hại nhất, toàn bộ người xấu đều đánh không lại bọn họ.” Đứa nhỏ thừa nhận từng gặp kiếm khách thực thụ kia quay đầu trừng mắt một cái, hai đứa nhỏ phía sau lập tức câm miệng không nói nữa.
Đứa nhỏ hơi lớn tuổi khác cầm trong tay mộc kiếm, mũm mĩm kháu khỉnh, hỏi Trần Bình An: "Kiếm thuật của huynh lợi hại cỡ nào?”
Câu hỏi này thật đúng là làm khó Trần Bình An.
Trần Bình An đành phải nói: "Ta chính mắt nhìn thấy kiếm khách rất lợi hại, không như những gì được vẽ trên mấy bộ truyện của các đệ đâu.”
Đứa nhỏ trúc kiếm cười lạnh không thôi.
Đứa nhỏ chân chất cầm mộc kiếm trong tay đã tin bảy tám phần, truy hỏi: "Vậy huynh có học được kiếm thuật từ vị đại hiệp đó không? Nếu huynh có thể thể hiện chút kiếm thuật, ta sẽ tin tưởng huynh là kiếm khách thật sự. Nếu như có thể, đến lúc đó huynh thu ta làm đồ đệ? Ta muốn theo huynh học kiếm thuật, không phải loại võ chém cây cải dầu hoa, ví dụ như huynh vung một kiếm, có thể chém đứt cây cầu này của thôn bọn ta, ta lập tức bái sư học nghệ!"
Trần Bình An buồn cười.
Nếu đã biết kiếm thuật, còn tìm mình bái sư học nghệ?
Trần Bình An cũng không hiểu rõ lắm, tổ trạch Tôn thị quê cha đát tổ phạm vi trăm dặm này là một thế ngoại đào nguyên nổi tiếng Lão Long thành, tuy ở đây có những dân chúng sinh sống nhiều thế hệ, phần nhiều là thôn dân tầm thường tính tình chất phác, nhưng âm thầm cũng có nhiều vị cao nhân tọa trấn, giúp Tôn gia canh giữ phương tổ trạch phong thuỷ này, không để người ngoài phá hỏng. Chẳng qua trên núi dưới núi, nhìn như cách biệt một trời, thực ra cũng có một vài tình huống, là thần tiên ở phía trước nhưng con người không biết mà thôi. Trừ hai vị lão nhân tổ trạch Tôn gia, còn có một vị tiều phu ở trên núi kết mao ẩn cư, cùng với một vị lão nhân ở đây khai chi tán diệp, con cháu đây đàn, đều là đại tu sĩ chân chính, ba Kim Đan một Nguyên Anh, cũng có lão tổ nhánh xa Tôn thị không quan tâm thế sự, cũng có thế ngoại cao nhân tới đây tị nạn ẩn cư, đương nhiên cũng có người là bị số tiền lớn của Tôn gia mời gọi, tiền tài động lòng người, thần tiên cũng khó tránh, dù sao hàng năm lấy tiền, thu về đều là Cốc Vũ tiền.
Bốn vị đại Luyện khí sĩ giờ phút này tề tụ ở phía trước nhà tranh của tiều phu, bởi vì là một trong các mắt trận, cho nên khi tiều phu ra vẻ nam tử thanh tráng vung tay lên, gió núi hơi nước tràn ngập, hội tụ thành một bức hoạ cuộn tròn, tầm nhìn mọi người thủy chung đuổi theo vị thiếu niên bối kiếm đang luyện quyền dọc theo bờ sông, bốn người bắt đầu đánh đó cảnh giới người này, có người nói nếu là bằng hữu của Tôn Gia Thụ, sẽ là một vị kiếm tu thiên phú dị bằm, một thân quyền ý chỉ là ngụy trang, tất nhiên là một vị kiếm tu Động Phủ cảnh tuổi còn trẻ, có người phản bác, nói chưa chắc tễ thân trong ngũ cảnh. Hai người còn lại lại là tranh cãi thiếu niên đến cùng là võ phu tứ cảnh hay là ngũ cảnh, trong đó một người nói thiếu niên đây là cảnh thứ tư trụ cột vô cùng vững chắc, chứ không phải võ phu tầm thường cảnh thứ năm, thiếu niên trừ bản thân thiên tư thật tốt, tất nhiên còn có thuở nhỏ được cao nhân tương trợ, là đệ tử hào phiệt đứng đầu được ngâm trong âm sắc thuốc, nói không chừng là xuất thân từ một thế gia ngàn năm phú khả địch quốc.
Bón vị thần tiên tuy mỗi người đoán một nẻo, tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng, nhưng cũng rất hoà thuận Vui VẺ.
Nội thành trong hiệu thuốc bắc nhỏ, hán tử không được đường hoàng kia lại xách theo ghế đầu đi tới đầu ngõ, chỉ là hôm nay không mang theo hạt dưa, mà là một quyển tạp thư không biết của nữ nhân nào trong cửa hàng mua về, trong sách viết rất nhiều câu chuyện hư cấu, phần nhiều là sự tích cùng dạy bảo của thánh nhân hai nhà Nho Đạo, viết đạo lý lớn hai chân cách xa mặt đất vạn dặm, trước kia hán tử đời nào sẽ xem những thứ này, chỉ là ngồi đầu ngõ lâu như vậy, thủy chung không có cô gái nào nguyện ý đến gần hắn, để cho hán tử cảm thấy có thể là vì mình thiếu chút phong độ của người trí thức, cầm trong tay quyền sách lật lật, nói không chừng sẽ có niềm vui bất ngờ.
Trời hè nóng bức, các cô gái ăn mặc cũng mát mẻ hơn rất nhiều, hán tử ngồi ở dưới bóng mát cây nhỏ, làm bộ làm tịch như đang đọc sách, dư quang khóe mắt thực ra vẫn như mồ hôi dính trên khuôn mặt dáng người các cô gái, trong đó một vị phụ nhân đằm thắm dáng người xinh đẹp, hán tử nhìn theo như kẻ mát hồn, yên lặng thầm nói mông còn rộng hơn vai, khoái hoạt giống như thần tiên.
Chỉ tiếc hán tử phát hiện mình cằm quyển sách làm người đọc sách, cũng không có cô gái nào vui vẻ nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận