Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1179: Thái Bình Sơn Không Thái Bình (4

Chương 1179: Thái Bình Sơn Không Thái Bình (4Chương 1179: Thái Bình Sơn Không Thái Bình (4
Chương 1179: Thái Bình Sơn Không Thái Bình (4)
Lữ Tỳ muốn nói lại thôi, thần sắc trầm trọng.
Nam tử tiếp tục nhìn mặt sông nước cuồn cuộn chảy xiết, nói: "Đến sau có Sưu Sơn đồ, lại đến sau, trong chín tòa Hùng Trấn lâu Hạo Nhiên thiên hạ có một tòa Trấn Bạch Trạch. Giờ ngươi đi tới ta trước mặt, muốn ta đi ba châu Bà Sa, Đồng Diệp, Phù Diêu, giúp các ngươi "sưu sơn” tìm đại yêu? Dựa vào cái gì, bằng hai tiếng tiên sinh năm đó? Hay là bằng các ngươi giúp ta xây dựng đống lâu kia? Để cho ta có chỗ dựng thân trong Hạo Nhiên thiên hạ?”
Nam tử lần nữa quay đầu qua, ngữ khí thêm nặng: "Hả?"
Lữ Tỳ không nói được nửa chữ.
May mà tiếp đó vị Bạch lão gia này lại lộ ra một tia ý cười, cảm khái nói: "Chẳng qua ta tin hắn, cũng biết chỗ khó của hắn. Cho nên qua nhiều năm như vậy vẫn cứ tuần hoàn theo quy củ các ngươi lập ra. Còn về các ngươi, không biết điều quá đáng. Người đọc sách không nên bá đạo như thế. Hẳn nên lấy đạo lý thánh hiền giáo hóa thương sinh, cần nên xuân phong hóa vũ, nhuận vật vô thanh." Lỹ Tỳ như bị Trung thổ Ngũ Nhạc áp đỉnh, giờ mới hơi hơi nhẹ nhàng một chút.
Nam tử tự giễu nói: "Yêu tộc có Bạch Trạch ta là đại bất hạnh.”
Da đầu Lữ Tỳ lại tê rần.
Nam tử cũng không muốn so đo với vãn bối này, chậm rãi nói: "Lần này ta hỏng quy củ, tự tiện rời khỏi đống lâu kia, đi ra hành tâu thiên hạ, chính là muốn tận mắt nhìn một cái, xem thế đạo năm đó tiểu phu tử kia miêu tả với ta, qua nhiều năm vậy rồi, đến cùng nó như thế nào."
"Dám hỏi tiên sinh, kết quả thế nào? Là tốt, hay là xáu?"
Lữ Tỳ run giọng hỏi.
Phải biết quan cảm của Bạch lão gia này có can hệ đến hướng đi của một tòa thiên hạ, không, là hai tòa thiên hạ!
Nam tử mỉm cười nói: "Ta muốn xem xem chút nữa."
Sau cùng hắn nói: "Có thể ư?"
Tuy nhìn như hỏi dò, lại không thèm nhìn vị đại tế tửu học cung kia lấy một lần, chỉ bằng khí thế cất chứa trong lời Bạch lão gia khiến cho thần thông Lữ Tỳ đều không che lấp được khí cơ, nước sông kích đãng phập phòng, sóng lớn vỗ bờ, tầng mây trên đỉnh đầu tụ tán bát định, hiển hiện ra đường nét nguy nga của Bạch Đế thành.
Lữ Tỳ trầm giọng nói: "Có thế!"
Ngụy Tiện vẫn vững vàng giữ chặt khối đất trống trước cửa miếu hoang, sừng sững không ngã.
Chu Liễm càng thêm hung hãn kinh người, thụ thương càng nặng, sát lực càng lớn.
Như kẻ điên.
Đánh đâu thắng đó.
Nhưng Tùy Hữu Biên với kiếm thế đại khai đại hợp, sau khi một mình phá chín trăm giáp sĩ, sắp sửa lấy hơi thì bị Hứa Khinh Chu và Thảo Mộc am Từ Đồng liên thủ đánh lén, song dù vậy, Tùy Hữu Biên vẫn liều mạng lấy chút khí cơ tàn dư sau cùng, ngay dưới mí mắt hai người chém giết thêm hơn một trăm hai mươi biên quân mặc giáp, lúc này mới bị Hứa Khinh Chu một đao phách đầu lâu, lại bị tiên sư Từ Đồng lấy thuật pháp áp đáy rương đánh nát thân xác cùng hồn phách, trừ thanh Si Tâm rớt xuống đát, thế gian hẳn đã không còn mỹ nhân đeo kiếm Tùy Hữu Biên.
Nhưng thời điểm Hứa Khinh Chu khom lưng định nhặt kiện chiến lợi phẩm kia.
Bên kia miếu hoang lại bước ra một vị nữ tử tuyệt sắc thần sắc băng lãnh, chính là Tùy Hữu Biên!
Lúc đi lướt qua bên người Trần Bình An, nàng lạnh giọng nói: “Đã phá một ngàn một trăm giáp.
Trần Bình An đành chịu nói: "Ở quê nhà, một đồng tiền Kim Tỉnh đủ để ta mua thêm một tòa núi ngọc.”
Tùy Hữu Biên hừ lạnh một tiếng, lao vút đi, bay vọt như dải lụa hồng, vươn tay hướng nơi xa tùy tiện chộp tới, thanh kiến Si Tâm phá không quay về, được nàng nắm chặt trong tay, một đạo kiếm khí bàng bạc thẳng tắp mà đi, Hứa Khinh Chu và Từ Đồng sợ đến nỗi phải vội tách nhau ra sang hai bên hơn mười trượng.
Thì ra trước đại chiến, lời bí mật mà Ngụy Tiện nói chính là Trần Bình An chết thì bốn người đều chết, Trần Bình An không chết thì sau khi bốn người chết, một đồng tiền Kim Tinh có thể lần nữa đi ra khỏi họa quyển, cảnh giới không giảm sút chút nào.
Hai vị đại địch trên đỉnh núi vẫn cứ khoanh tay bàng quan, còn chưa lộ diện. Trần Bình An nhàn nhã vô sự, lắc lư cành khô trong lòng bàn tay, vừa tiếc rẻ tiền đồng Kim Tỉnh, lại thấy hơi buồn cười, nhẹ giọng nói: "Tiền bối quả nhiên đạo pháp thông thiên."
Mưa to rơi dồn dập như tiếng trống sa trường, chém giết trên núi càng thêm phần thảm liệt.
Đặc biệt là khi nữ tử ngự kiếm kia chết đi rồi đột ngột tái hiện, từ miếu hoang bình yên VÔ sự đi ra.
Quân tử Vương Kỳ và thủy yêu Mai Hà ngơ ngác nhìn nhau, đây là thần thông tiên gia gì? Chẳng lẽ nữ tử tuyệt sắc kiếm thuật trác tuyệt đó là phù luc khôi lỗi của bàng môn Đao gia? Hay là thuật cơ quan bí ẩn không ai biết của Mặc gia? Nhưng từ lúc nào mà phù lục và thuật cơ quan đã cao minh đến bước này?
Trên khối đất trống đã bị kiếm khí san thành bình địa, võ tướng Hứa Khinh Chu liếc mắt nhìn tiên sư Thảo Mộc am Từ Đồng, mới rồi nếu không phải Từ Đồng nhắc nhở hắn cẩn thận, hắn thiếu chút nữa đã vươn tay bắt lấy thanh kiếm Sỉ Tâm phẩm tướng pháp bảo, Từ Đòng lại muốn hắn nhanh nhanh nhường ra, trong lòng Hứa Khinh Chu cũng đột nhiên chắn động mạnh, quyết đoán bỏ qua pháp bảo đã ở ngay trước mắt, nhờ đó mới tránh thoát ngự kiếm thuật của nữ tử kiếm sư chết mà sống lại, bằng không ít nhất đã bị chém rơi một cánh tay ở chỗ này.
Từ Đồng tâm tình trầm trọng, nói: "Nữ tử đó tuyệt đối không phải võ phu tầm thường."
Hứa Khinh Chu tập trung nhìn lại, trừ trường kiếm dưới đất bị giá ngự rời đi, sau đó kiếm khí chớp mắt bổ tới, thi thể nữ tử trên đất đã bát chợt tan biến.
Trên thân cây nơi xa, Tùy Hữu Biên nguyện vẹn không chút thương tổn đứng ở đầu cành, tay cầm Si Tâm.
Tùy Hữu Biên liếc nhìn Hứa Khinh Chu thân khoác binh gia Kim Ô giáp và tiên sư Từ Đồng tay càm một tắm phù lục màu vàng nhạt, chiến ý dạt dào, nàng có một trực giác, chỉ cần có thêm một trận sinh tử chiến hao hết chân khí tinh thuần, sẽ lập tức phá cảnh!
Tâm thần Hứa Khinh Chu thoáng xuất hiện dao động, nữ tử này sau khi "chết rồi một lần", tu vi và khí thế đều lớn mạnh, rõ ràng là đã bắt được cơ hội phá cảnh trong đại chiến, quyết định lấy hắn và Từ Đồng làm đá mài đao đánh mài võ đạo, một khi để nàng chen thân cảnh thứ bảy Kim Thân cảnh, sợ rằng danh đao "Đại Xảo" trong tay mình sẽ mất đi ý nghĩa.
Hứa Khinh Chu là võ phu thuần túy, ý chí kiên định, kinh nghiệm chém giết phong thú mà còn như thế, Từ Đồng thân là Luyện Khí sĩ, Thảo Mộc am là phái tiên môn đệ nhất Đại Tuyền vương triều, con nối nghiệp cha mấy đời tương truyền, trên đường tu hành Từ Đồng luôn thuận buồm xuôi gió, đối mặt một vị võ phu lục cảnh đỉnh phong đơn thuần, Từ Đồng căn bản không sợ, nhưng nếu đối mặt một kẻ địch cực có khả năng phá cảnh ngay trên chiến trường, đồng thời kẻ địch này lại là một tồn tại giết không chết, như vậy chỉ cần kiếm của nàng một lần thành công, sẽ có thể chém bay đầu lâu trên cổ, Từ Đồng sao có thể không hoảng sợ?
Đại thiên thế giới không gì không có, pháp bảo linh khí ngàn ngàn vạn vạn, nhưng mà mạng thì Luyện Khí sĩ cũng chỉ có mội.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận