Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1469 - Có Một Số Việc Phải Biết (4)



Chương 1469 - Có Một Số Việc Phải Biết (4)




Lại nghịch ngợm một trận.
Tạ Tạ tiếp tục giữ tư thế ngồi mỉm cười kia.
Thôi Đông Sơn xác định Thạch Nhu đang hôn mê, thanh phi kiếm Ly Hỏa trong bụng nàng đang bi thương ngân lên, tạm thời không có khả năng giãy thoát nhà giam.
Lúc này hắn mới giơ cao hai tay, vỗ tay thật mạnh.
Triệt hồi tiểu thiên địa thư viện Đông Hoa sơn.
Chu Liễm quay về trong sân, ngồi ở cạnh ghế đá, cúi đầu nhìn bụng, có chút tiếc nuối, kiếm tu Nguyên Anh kia bó tay bó chân, mình bị thương lại không đủ nặng, nhắm chừng hai bên đều đánh không đủ tận hứng.
Thôi Đông Sơn lon ton chạy vào nhà chính, đi gõ cửa thư phòng, nịnh nọt nói: “Tiểu Bảo Bình, đoán xem ta là ai?”
————
Một hồi ám sát âm hiểm đừng nói đám người Thái Phong Miêu Nhận, ngay cả hoàng đế Đại Tùy cũng bị bịt tai che mắt, cứ như vậy mà kết thúc.
Thư viện từ trên xuống dưới, sau khi Mao Tiểu Đông lấy tiếng lòng nói cho mấy vị phó sơn trưởng cùng lão phu tử, bắt đầu thu thập tàn cục đâu vào đấy.
Cửa thư viện bên kia, Mao Tiểu Đông và Trần Bình An sóng vai đi ở trên sườn núi.
Mao Tiểu Đông mỉm cười nói: “Một ngày nào đó, ngươi cũng có thể che chở người bên cạnh mà mình quan tâm, bảo vệ bọn họ trong sân nhà kia, bên ngoài bấp bênh, núi sông biến ảo, đều không thương tổn được bọn họ chút nào. Đương nhiên, sau khi lớn lên, đi ra khỏi cái sân đó, trừ phi là có người quá mức không phân rõ phải trái, bằng không đám vãn bối nên chịu thiệt, để bọn nhỏ tự mình chịu, nên khóc thì khóc, nên đổ máu thì đổ máu, bằng không tuổi lớn tới đâu, thật ra cả đời cũng chưa thật sự lớn lên.”
Mao Tiểu Đông cảm khái nói: “Kẻ làm cha mẹ, kẻ làm sư trưởng, cũng không cách nào chiếu cố ai cả đời, học vấn cao như chí thánh tiên sư, có chiếu cố được toàn bộ chúng sinh linh của Hạo Nhiên Thiên Hạ không? Không chiếu cố được.”
Trần Bình An gật đầu nói: “Đúng là có đạo lý này.”
Mao Tiểu Đông vừa nghĩ đến sắp nhìn thấy họ Thôi kia, liền tức không biết đánh vào đâu.
Mao Tiểu Đông trầm mặc hồi lâu, đi ở trên con đường tàn phá không chịu nổi kia ngoài tiểu viện, đột nhiên nói một số lời khiến Trần Bình An rất bất ngờ.
“Ta cảm thấy trên đời này chỗ không thể xảy ra vấn đề nhất, không phải ở trên ghế rồng, thậm chí không phải ở trên núi. Mà là trên trường tư lớp học to nhỏ của thế gian. Nếu nơi này xảy ra vấn đề, khó cứu.”
“Các tú tài nghèo kiết hủ lậu kia, công danh vô vọng, mỗi ngày có thể nghe thấy tiên sinh dạy học gà gáy chó sủa, quyết định tương lai một quốc gia.”
“Thôi Đông Sơn, hoặc là nói Thôi Sàm, ở vương triều Đại Ly, trước đài phía sau màn, làm vô số chuyện lợi hại, hoặc là xấu xa, theo ý ta, chỉ có một việc, ngay cả Chí thánh tiên sư cũng không bắt bẻ lỗi được.
Quốc sư Thôi Sàm ở Đại Ly vương triều tuân theo tôn chỉ ‘Quốc gia phát triển, tất tôn sư trọng đạo’, vì thế đưa ra rất nhiều chính sách hậu đãi cho lão sư, hơn nữa tự mình canh chừng quan lại địa phương, nhét việc này vào trong chế độ kiểm tra đánh giá địa phương để quyết định quan viên lên chức. Quốc sư quốc sư, vậy mới có chút bộ dáng quốc sư.”
Đại Tùy thua do tư tưởng của tuyệt đại đa số người đọc sách, cái gọi là Đại Ly man di, chẳng những binh hùng tướng mạnh, mà ngay cả thư sinh cũng tận lực hành động vì nhiệm vụ thực tế.
Cuối cùng Mao Tiểu Đông dừng bước, nói: “Mặc dù có hiềm nghi tiểu nhân, nhưng ta vẫn phải nói một chút, Thôi Đông Sơn hôm nay và đại đạo của ngươi buộc chung với nhau, nhưng thế gian ai sẽ tự mình hại mình? Hắn xét đến cùng, cũng là muốn càng thêm thân cận với Thôi Sàm, tuy tương lai nhất định sẽ không hợp hai làm một, nhưng ngươi vẫn phải chú ý, cặp đôi lão vương bát đản và thằng nhãi ranh này, là loại trong bụng toàn ý nghĩ xấu, một ngày không tính kế người khác thì cả người không thoải mái.”
Cửa tiểu viện bên kia, Thôi Đông Sơn trên trán còn để lại vết đỏ nhảy cẫng lên mắng to: “Mao Tiểu Đông, lão tử có đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi, hay là dụ dỗ vợ ngươi không hả? Sao ngươi lại ly gián cảm tình tiên sinh học sinh chúng ta như vậy?!”
Mao Tiểu Đông vung tay áo, khống chế tấm ngọc bài Thôi Đông Sơn giấu giấu diếm diếm kia về trong tay mình, “Vật tận hết tác dụng của nó, ngươi với ta còn có Trần Bình An, cùng đi thư phòng nhìn lại cả ván cờ, sự tình chưa chắc đã kết thúc như vậy.”
Thôi Đông Sơn đang muốn hướng về phía Mao Tiểu Đông mà chửi, ngay sau đó, ba người liền xuất hiện ở thư phòng kia.
Ba người ngồi xuống.
Thôi Đông Sơn thế mà lại bất ngờ không dây dưa nữa, khiến Mao Tiểu Đông có chút kinh ngạc.
Mao Tiểu Đông đại khái kể lại chuyến đi đến văn miếu và trận ám sát kia.
Trần Bình An thi thoảng sẽ bổ sung thêm những chỗ thiếu sót.
Sau khi nghe xong, Thôi Đông Sơn nhìn chằm chằm Mao Tiểu Đông.
Mao Tiểu Đông trừng mắt nói: “Quản cho tốt cặp mắt chó của ngươi.”
Thôi Đông Sơn than thở một tiếng, “Viên Cao Phong người ta không phải cũng nói cho ngươi toàn bộ đáp án rồi sao? Chỉ là Mao Tiểu Đông ngươi tầm mắt quá hẹp, so với Ngụy Tiện kia chẳng tốt hơn đến đâu, Viên Cao Phong dụng tâm lương khổ, lá gan cũng lớn, chỉ thiếu chưa gọn gàng dứt khoát nói cho ngươi chân tướng, ngươi vậy cũng nghe không hiểu? Viên Cao Phong kia là mắng ngươi như thế nào, cò kè mặc cả, kỹ xảo thương gia, có nhục nhã không!”
Mao Tiểu Đông nhíu mày nói: “Thực sự có thương gia tham dự trong đó? Sợ thiên hạ không loạn?”
Thôi Đông Sơn cười lạnh nói: “Còn không chỉ thế, có kẻ lấy thân phận Chương Đại hiện thân Đại Tùy nhiều năm, quá nửa là đệ tử đích truyền của vị đại lão Tung hoành gia nào đó, đang tham dự một bài kiểm tra lớn bí mật.”
Mao Tiểu Đông nghi hoặc nói: “Là hai nhóm thích khách? Không phải cùng một đám người đã sớm ước định sẵn? Có thể từng bước một đi ẩn nấp như thế, hơn nữa nắm bắt thời gian cơ hội chuẩn như thế? Không nói cái khác, chỉ nói ta và Trần Bình An đi ra ngoài làm mồi...”
Thôi Đông Sơn cười khẩy nói: “Còn không cho phép trong người xấu có người thông minh?”
Mao Tiểu Đông tâm tình nặng nề, phất phất tay, “Đến lượt ngươi rồi.”
Thôi Đông Sơn ho khan vài tiếng, thấm ướt cổ họng, quay đầu hỏi: “Tiểu Đông à, không có một chén trà để uống sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận