Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 935: Ngõ Nhỏ Mưa Đêm (2)

Chương 935: Ngõ Nhỏ Mưa Đêm (2)Chương 935: Ngõ Nhỏ Mưa Đêm (2)
Chương 935: Ngõ Nhỏ Mưa Đêm (2)
Lão nhân tự giễu nói: "Tán gẫu máy chuyện này để làm gì, hảo hán không nhắc lại chiến công xưa, hơn nữa, Hà thúc ta đời này sống không có tiền đồ, sống nay biết mai mà thôi, một đao bổ nát linh quan giống lão bảo chủ, đó mới xem như anh hùng thực thụ. Ta chỉ là người gánh đồ cho lão bảo chủ, dắt ngựa cho cậu, về sau tranh thủ sống lâu vài ngày, xử lý chuyện hôn lễ cho thiếu bảo chủ, đời này coi như đã đủ rồi."
Hoàn Dương cảm khái nói: "Tiên nhân thật sự có thể chứng đạo trưởng sinh sao?"
Lão nhân cười nói: "Đợi cho bằng hữu của bảo chủ dẫn vị thần tiên kia đến đây rồi hỏi cũng không muộn."
Lục Đài có vẻ hài lòng với gian nhà ở này, ở cuối ngõ nhỏ, xung quanh yên ắng, bên trong viện cây bệ lệ (1) giăng khắp bờ tường.
(1) Bệ lệ #ñ một thứ cây mọc từng bụi, thường xanh, lá dùng làm phấn rôm. Còn gọi là mộc liên 7l.
Sau đó Lục Đài ngắng đầu lên, cười phát phát tay đối với mái hiên xa xa, nóc nhà bên kia, một đệ tử Phi Ưng bảo há mồm thở dốc, cong thắt lưng nhảy xuống khỏi nóc nhà, chạy tới mật báo cùng Hà quản sự, hành tung của mình đã bị người ta phát hiện, nếu cứ tiếp tục, chỉ sợ sẽ bị hiểu làm là lòng mang ác ý, vô cùng có khả năng gây ra rắc rối.
Trần Bình An ngồi ở trên ghế đá, nhẹ giọng nói: "Ta cảm thấy nơi này có gì đó là lạ."
Lục Đài không để tâm máy, đáp bừa: "Yên tâm, ta chỉ tìm một nơi thoải mái để nghỉ ngơi lấy lại sức, tuyệt không gây chuyện, chỉ cần chớ chọc tới ta, mặc kệ bên ngoài viện này xảy ra chuyện gì, ta lười quan tâm."
Trần Bình An nhớ lai hai tắm phù lục cũ kỹ phía trên đại môn Phi Ưng bảo, đưa ra một ngón tay, vẽ lại y chang lá bùa đó giữa lăng không, hỏi: "Biết cái này là phù gì không?”
Lục Đài đi vào phòng trong tìm kiếm trà cụ, nếu đã ăn nhờ ở đậu thì phải nhập gia tùy tục, hai người đều không mang theo túi bao hành lý, cũng không thể tùy tiện không không lấy ra đồ vật, không cần lục lọi gì nhiều, Lục Đài đã mang ra một bộ đồ dùng, sau đó cầm thùng nước nhỏ chuẩn bị đi khỏi cửa, nói với Trần Bình An là muốn đi nấu nước, mới vừa rồi đi ngang qua một giếng nước, khá thú vị, nước giếng vốn là nước pha trà hạ đẳng nhất, nhưng mà nước giếng bên kia, hơi nước địa chất cực tốt, nói không chừng sẽ có niềm vui bắt ngờ.
Còn về chuyện phù lục, Lục Đài nói rất thẳng thắn, y làm gì có bản lãnh nhận ra hình thức của toàn bộ phù lục trên đời này, hai tắm phù lục trên đại môn, đường nét không rõ, có khả năng là bút tích của bàng môn phù lục phái Đồng Diệp Châu, dù sao phù đảm phẩm trật không quá thông dụng, linh khí đã sớm hư hao không còn bao nhiêu, cũng chỉ có đám mãng phu Phi Ưng bảo không biết nhìn hàng này mới ngốc đến phát bực, cung phụng như bảo bối, nhắm chừng là để cảm thấy yên tâm mà thôi.
Trần Bình An luôn cảm thấy Phi Ưng bảo có âm khí nhè nhẹ quanh quần, nắn ná không đi, chẳng qua so với khói đen cuồn cuộn sau khi vị tu sĩ tà đạo kia đánh vỡ chiếc vại sứ sát khí ngập trời thì không đáng để nhắc tới.
Lục Đài xách thùng rỗng trở về.
Trần Bình An hỏi: "Sao thế, nước giếng không thích hợp để pha trà?”
Lục Đài bĩu môi,"Phi Ưng bảo phong thuỷ rõ ràng làm cho người ta muốn động tay chân, nước giếng đặc biệt âm trầm, đừng nói là pha trà, cho dù nấu nước nấu cơm, phàm tục phu tử dương khí không đủ nặng, tích lũy tháng ngày, đều sẽ gặp phiền toái, nhưng vấn đề không lớn. Ta đoán nơi này mười máy hai mươi năm qua, số lượng sinh bé gái chắc chắn nhiều hơn so với bé trai rất nhiều, cứ tiếp tục thế này về lâu về dài sẽ âm thịnh dương suy."
Trần Bình An nhíu mày không nói.
Lục Đài cười hỏi: "Mặc kệ không quan tâm?”
Trần Bình An liếc mắt nhìn y,'Không đề cập tới những ân oán giang hồ kia. hiên tai chúng ta không hiểu đầu cua tai nheo, là giúp người hay là muốn hại người?”
Lục Đài cười nói: "Vậy thì ta an tâm, ta còn sợ ngươi một khi máu nóng dồn lên đầu, gặp chuyện bát bình sẽ rút đao tương trợ."
Trần Bình An tức giận nói: "Ta không có đao."
Lục Đài ném thùng nước sang một bên, hai tay chắp sau lưng, cười tủm tỉm đánh giá Trần Bình An, chậc chậc nói: "Ui, Trần Bình An, khá lắm, hôm nay còn biết nói đùa nữa."
Trần Bình An cười trừ.
Bắt đầu ở trong sân luyện tập lục bộ tâu thung.
Lục Đài ngồi ở trên bậc thang, ngắng đầu nhìn mắt sắc trời, nhẹ nhàng phe phẩy quạt nan,"Trời sắp mưa rồi."
Trong ánh hoàng hôn, nhanh chóng có một trận mưa to như trút nước kéo tới đúng hẹn.
Hạt mưa tách tách rơi trên bàn đá trong sân, trong ngõ nhỏ, trong thiên địa.
Trần Bình An mặc pháp bào Kim Lễ, không hề lo lắng chuyện bị lạnh, thậm chí không cần lo lắng quần áo bị thắm nước, vẫn tiếp tục luyện quyền không ngừng, hơn nữa mỗi lần ra quyền, cảm giác đánh nát một quàng nước mưa khiến cho Trần Bình An đắm chìm trong đó.
Lục Đài vì núp mưa, đã ngồi ở cửa phòng bên kia, tuy trời đang đổ mưa thu gió thu, thời tiết râm mát, nhưng y vẫn đang ở bên kia phe phẩy cây quạt, hoặc là ngây người, hoặc là ngẫu nhiên liếc nhìn quyền pháp của Trần Bình An.
Lục Đài nhìn thấy Trần Bình An từ luyện quyền chuyển vì luyện kiếm, vẫn như cũ là cách thức cổ quái hư nắm trường kiếm.
Lục Đài cười nói: "Cổ nhân nhìn nhận trời mưa chính là thiên địa giao hơp. âm dương giao thái. Ý tưởng của cổ nhân, thật là thú vị, không biết hậu nhân sẽ nhìn nhận chúng ta như thế nào."
Trần Bình An không nói gì, Lục Đài thường xuyên thần thần đạo đạo như vậy, không cần để ý tới.
Ban đêm hôm đó, Lục Đài ở gian phòng kia đã tắt đèn đi ngủ.
Trần Bình An vẫn như mọi khi khêu đèn đêm đọc sách, lật xem bản Sơn Hải Chí) kia.
Ngoài cửa số nước mưa vẫn đang tuôn rơi xối xả, mưa lớn như vậy thật hiếm thấy.
Đôi tai Trần Bình An khẽ nhúc nhích, y hi nghe được hạng lộng bên ngoài viện tử, có tiếng trẻ con truy đuổi đùa giỡn cười vui xẹt ngang qua.
Sau một lát, Trần Bình An vừa mới lật một trang sách, lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nói của cô gái rất nhỏ, như đang khóc nỉ non.
Trần Bình An thờ ơ, lại có tiếng lão ông ho khan liên tiếp, dần dần đi xa.
Phải biết rằng, viện tử này nằm nơi cuối một hạng lộng, là một ngõ cụt.
Trần Bình An khép lại quyên sách trong tay, cầm lấy hồ lô dưỡng kiếm trên bàn, vừa uống rượu vừa đi ra khỏi phòng, mở cửa ra, trong lúc đó, những hạt mưa đang rơi giữa thiên địa, giống như đều biến thành máu loãng.
Ngay chớp mắt, mọi thứ khôi phục lại bình thường, trừ thời tiết hàn ý, tiêu viện bốn phía hơi nước tràn ngập, cũng không có gì khác thường.
Trần Bình An lấy một chiếc ghế dựa ra ngồi ở bên ngoài cửa, khẽ phát ra ngoài khí thể, một thân thuần túy quyền ý thần oánh nội liễm, chậm rãi chảy xuôi toàn thân, lặng yên che chắn những hạt mưa đang đập tới mặt ở cách xa vài thước
Cửa viên truyền đến môt chuỗi tiếng gõ cửa bằng khớp ngón tay cốc cốc cốc.
Trần Bình An vừa định đứng dậy đi mở cửa.
Tiếng đập cửa chợt ngừng lại.
Sau nhiều lần như vậy, Trần Bình An dứt khoát không quan tâm, bắt đầu luyện tập kiếm lô lập thung.
Đại khái sau thời gian một nén nhang, mưa to dần dần ngừng lại, chuyển thành mưa phù triền miên tí ta tí tách.
Viện môn bên kia lại truyền đến tiếng móng tay cào cửa ghê rợn.
Trần Bình An mở to mắt. thở dài, từ trong tay áo kéo ra một tấm Bảo Tháp Trấn Yêu phù chát liệu giấy vàng, đứng lên, chậm rãi đi hướng cửa viện.
Tám phù lục giấy vàng nơi đầu ngón tay rạng rỡ tỏa sáng, tản mát ra hào quang màu vàng, như một vằng thái dương xé rách màn đêm.
Lục Đài đột nhiên mở cửa ra, ngáp một cái rồi nói: "Mau thu lại đi, không cẩn thận sẽ hù chết đám quỷ mị đó."
Trần Bình An không để ý tới lời nói đùa nhạt nhẽễo.
Hắn muốn mở cửa ra, trước tiên cũng không quan tâm điều gì hết, ném tắm phù lục về hướng ngõ nhỏ rồi tính sau.
Lục Đài nhắc nhở: "Người đừng đánh rắn động cỏ."
Trần Bình An nghĩ nghĩ, vẫn là lập tức đi hướng cửa viện, sau khi rút ra then cửa, âm khí dày đặc, ngoài cửa ngõ nhỏ lầy lội, rõ ràng không có một bóng người, lại có tiếng nói nhỏ vang lên khe khẽ lượn lờ chung quanh, theo đó trên đất còn xuất hiện một đống dấu chân sâu cạn không đồng nhát.
Trần Bình An xoay người dán phù lục lên trên đại môn.
Trước khi bước vào trong cửa, quay đầu nhìn lại, phát hiện ngõ nhỏ xa xa, có một lớn một nhỏ hai người đội mưa mà đi, đều là mặc áo tang trắng thuần, đứa nhỏ không xoay người, chỉ "vặn" nguyên cái đầu lại, đối diện với Trần Bình An, há miệng ra, cười không tiếng động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận