Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1622 - Cô nương Áo Xanh Ăn Bánh Ngọt (7)



Chương 1622 - Cô nương Áo Xanh Ăn Bánh Ngọt (7)




Vẻ mặt Tống lão phu tử đau khổ nhưng cũng không dám cản trở.
Vất vả đuổi bắt khắp vạn dặm xa xôi, đến cùng lại là giỏ tre múc nước, công dã tràng cả.
Nguyễn Tú quay đầu nhìn về hướng Cung Liễu đảo, suy nghĩ một hồi, mở cái khăn ra nhìn mấy cái bánh ngọt, lại cực kỳ luyến lưu mà khép khăn lại, nghĩ thầm vẫn nên ăn tiết kiệm một chút, chõ này không có cửa hàng bánh của ngõ Kỵ Long.
Ánh mắt của cô nương áo xanh vẫn luôn lặng lẽ như giếng cổ dưới vực sâu bỗng nhiên sáng lên, cô nghiêng đầu với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt chếch đi, nhìn về phía một nơi nào đó trên Cung Liễu đảo cách đó không xa.
Hình như cô đã nhìn thấy được một sự tồn tại quen thuộc còn hơn món bánh ngọt ngon lành này.
Cô lại nhanh chóng lấy khăn ra một lần nữa, một hơi ăn hết một miếng bánh ngọt, còn ra sức phất mạnh khăn, lúc này mới để khăn vào trong áo, cuối cùng vỗ vỗ tay, hài lòng nhẹ gật đầu.
Hai bên quai hàm cô phồng lên, sao lại giống như đang thủ tiêu tang vật quá nhỉ?
Nguyễn Tú thu lại "vòng tay", một con chân thân hỏa long nhanh nhẹn đáng yêu, quấn thành vòng tròn trên cổ tay cô, phát ra tiếng ngáy khe khẽ, lần đó ở Phù Dung sơn, có tới hai gã Kim Đan địa tiên, còn ăn luôn một thiếu niên võ vận hưng thịnh, khiến nó ăn hơi căng bụng.
Nguyễn Tú hỏi một câu làm cho Tống lão phu tử trở tay không kịp, "Ta có thể lấy một ít đá Phù Dung mang về quận Long Tuyền không, ta muốn mở một cửa hàng bán con dấu và đá phong thủy trong một con ngõ ở trấn nhỏ.”
Vị Tống lang trung Lễ bộ này vốn nổi danh khắp triều đình Đại Ly vì khả năng tư duy nhạy bén, từng cùng hoàng đế bệ hạ làm nên câu chuyện triều đình "Trong vòng một nén nhang, quân thần tấu đối ba mươi bảy câu vấn đáp" được mọi người ca tụng, lúc này đây cũng có chút theo không kịp lối suy nghĩ của Nguyễn cô nương, ông ta đắn đo một lát rồi cười nói: "Nguyễn cô nương chỉ cần vật chỉ xích đủ lớn, cho dù lấy sạch Phù Dung sơn đem đi thì cũng không sao hết.”
Sau khi nghe được đáp án, Nguyễn Tú lập tức để cho Đổng Cốc và Từ Tiểu Kiều bắt đầu "tạc núi", trong lúc hai sư đệ sư muội kia làm nông dân cuốc đất, Nguyễn Tú nói với lão nhân: "Tống lão tiên sinh, yên tâm, ta sẽ không để ông mất công một chuyến. Trên đường tới Thư Giản hồ, chúng ta có đi ngang qua thành Lục Đồng, còn nữa, trên đường trở về Đại Ly, nếu vẫn đi theo tuyến đường ban đầu, ta sẽ tìm giúp ông người tu đạo. Cộng lại với nhau, ít nhiều cũng bằng với một… Từ Tiểu Kiều, hắn ta tên gì nhỉ?"
Từ Tiểu Kiều đứng ở xa xa nói khẽ: "Hàn Kính."
Nguyễn Tú gật đầu nói: "Đúng, chính là không hề kém hơn so với Hàn Kính. Một người là cháu nội của ông lão bán nhang ở miếu Thổ địa thành Lục Đồng, gần chúng ta nhất, một người nữa là ở sạp hàng rong của người thổi đồ chơi làm bằng đường ở Cam Lộ tự Thạch Hào quốc, ta tặng một đồ chơi làm bằng đường cho một tiểu cô nương, chính là cô bé có hai chiếc má hồng rất đáng yêu kia, người cuối cùng, là ở bến đò tiên gia tên là Liễn Chỉ Độ, lúc đó ta đang mua một cái bánh quả hồng hoàng quế, gặp được một thằng bé người bản địa, lúc ấy nó còn thi với ta coi ai cắn được miếng to hơn, cuối cùng nó ăn tới đau cả răng, khóc chạy về nhà tìm cha mẹ ."
Ba vị niêm can lang Đại Ly đều có chút không dám tin, không phải cô đang nói đùa đó chứ?
Không ngờ Tống lang trung lại gật đầu nói: "Chờ Đổng tiên sinh và Từ cô nương lấy đủ đá núi Phù Dung rồi, trước tiên chúng ta quay về miếu Thổ địa thành Lục Đồng, tìm đứa nhỏ tên là Đồng Sơn kia.
Niêm can lang lập tức hiểu rõ mọi việc, nếu ngay cả Tống lang trung cũng nhớ kỹ tên họ của thằng bé, thì chắc chắn đây là một mỹ ngọc tu đạo tư chất không tầm thường.
Nguyễn Tú ngẩng đầu nhìn về phía Cung Liễu đảo, khi cô có động tác này, hỏa long vốn đang định “ngủ đông" trên cổ tay lại trợn mắt ngẩng đầu, cùng cô nhìn về phía bên kia.
Một số hậu duệ của chân long viễn cổ, trời sinh đã ham mê chém giết đồng loại, trong lịch sử Cổ Thục quốc, những tồn tại hung hãn loại này, thường sẽ là lựa chọn để chém giết của những kiếm tiên đi xa rèn luyện.
Từ Tiểu Kiều đột nhiên nói: "Đại sư tỷ, sư phụ từng dặn dò chúng ta, trừ việc công ra, đại sư tỷ ở Thư Giản hồ không được…"
Từ Tiểu Kiều nói tới đây, liếc mắt nhìn thanh niên mặc áo khoác đen Đổng Cốc.
Lần này trên con đường phá núi Phù Dung, vị đồng môn nhị sư huynh đã hiện ra chân thân, mạnh mẽ phá vỡ trận pháp đang che chắn, bị thương rất nặng, không chỉ bị gãy một chiếc răng, còn bị tổn hại ít nhất bốn mươi năm mươi năm đạo hạnh.
Đổng Cốc xụ mặt, bổ sung thêm hai chữ còn lại mà Từ Tiểu Kiều không dám nói: "…làm bừa."
Nguyễn Tú nhìn quanh bốn phía, có chút tiếc nuối, "Vậy trước mắt để lại một ít."
Đổng Cốc và Từ Tiểu Kiều đồng thời gật đầu, Tống phu tử cũng gật đầu theo.
Nguyễn Tú nhìn thấy động tác đồng nhất của bọn họ, cảm thấy thú vị, cười nói: "Các ngươi làm cái gì vậy, gà con mổ thóc hả?"
Thiếu niên Niêm can lang từ lâu đã động lòng trước Nguyễn Tú, vì nụ cười này mà tâm thần hoảng hốt, ngây ngốc mà nhìn cô.
Bên trong thành Trì Thủy, ở phố Viên Khốc chuyên bán đồ vật tiên gia, một ông lão mặc trường sam màu xanh đang đi lại bên trong, dung mạo bình thường, khí độ bình thường, giống như là phú ông xuất thân gia đình giàu có, hai ngón tay cứ vân vê một đồng tiền Tuyết Hoa, vừa đi vừa ngắm, ngó nghiêng rất nhiều, nhưng mà không mua gì hết. Cũng may phố Viên Khốc vốn có rất nhiều kỳ nhân dị sự, cũng không ai để ý đến ông lão cao gầy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận