Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1210: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (4)

Chương 1210: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (4)Chương 1210: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (4)
Chương 1210: Thì Ra Cũng Không Thái Bình (4)
Phạm Nhị vươn ra một cánh tay, giơ lên ba ngón: "Một quyền đánh lui Sở Dương, hai quyền trọng thương Sở Dương, không ngờ Sở Dương lại nhân họa đắc phúc, thuận lợi chen thân Nguyên Anh cảnh, nhưng vẫn cứ bị quyền thứ ba của Trịnh tiên sinh đánh gục!”
Trần Bình An uống một hớp rượu.
Vành mắt Phạm Nhị đột nhiên thoáng ủy mị: "Ngày đó Phạm gia chúng ta náo loạn động trời, rất nhiều trưởng bối trong nhà luôn miệng lắm bảm năm chữ "Việc đã đến nước này", cha ta dù trong lòng hối hận song vẫn cảm thấy đã đến tình cảnh vậy rồi, có đi nhận lỗi cùng Trịnh tiên sinh cũng đã không được gì, đám người ở từ đường dồn dập khuyên cha ta chi bằng dứt khoát ngả hẳn về phe Phù gia, Phù gia thế lớn, vậy lại thuận nước đầy thuyền, chỉ cần đánh tan liên minh bốn họ lớn còn lại, Phạm gia dù nguyên khí đại thương, nhưng không cần trăm năm nghỉ ngơi lấy sức, họ lớn thứ hai tại Lão Long thành sẽ thành vật trong túi. Đại nương, mẹ đẻ ta, cả tỷ tỷ ta Phạm Tuần Mậu cũng không có tư cách tiến vào từ đường. không quản Phạm Nhị ta nói gì, đều vô dụng, thấy ta cằn nhẳằn không ngớt, cha ta chắc là tức giận, bèn hỏi ta đến cùng ai mới là gia chủ của cái nhà này, ta còn có thể nói gì đây?"
Trần Bình An hỏi: "Sau cùng từ đường Phạm thị các ngươi đưa ra kết luận gì? Nhẫn tâm buông bỏ Trịnh Đại Phong không quản, nương nhờ Phù gia, đối địch với bốn họ lớn còn lại?”
Ánh mắt Phạm Nhị hiện vẻ ngơ ngác: "Vốn nên như thế, nhưng mà đến sau đột nhiên lại thay đổi, cha ta truyền âm cho mọi người, nói là sẽ bàn sau. Không ai biết nguyên do trong đó, ta đi hỏi đại nương và mẫu thân, bọn họ đều nói không hiểu suy nghĩ của cha."
Phạm Nhị tiếp tục nói: "Ba quyền đánh bại Sở Dương, kẻ sau liền trở về Đăng Long đài dưỡng thương, không tiếp tục dây dưa với Trịnh tiên sinh, nhưng Phù gia mất mặt trước bao người như thế, há có thể bỏ qua, thế là sau Phù Đông Hải và thủ tịch cung phụng Sở Dương lại có người thứ ba ởi ra, là Nguyên Anh lão tổ Phù Dương, tay cầm một kiện bán Tiên Binh tổ truyền, bởi vì chuyện xảy ra trước cửa Phù gia, lại có bán Tiên Binh hiện thế, Luyện Khí sĩ Phù gia liên thủ che đậy chiến trường, chỉ biết lúc Trịnh tiên sinh đi ra người đầy vết máu, hắn một mình hành tâu trên đại đạo, giơ cánh tay lên hướng ngón út về phía Phù gia."
Phạm Nhị nhẹ giọng nói: "Ngay ngày đó, Tôn gia bội tín nghĩa khí, lâm trận trở giáo, đầu phục Phù gia. Phương gia liên lạc Hầu gia, tuyển chọn đề cử Định gia làm chủ, mà chủ tâm cốt Đinh gia rõ ràng là vị đệ tử đích hệ Đồng Diệp Tông lai lịch thông thiên. Trên thực tế, rất nhanh sau đó liền có một chiếc đò ngang đến từ Đồng Diệp Tông cập bờ, số lượng tới không nhiều, chỉ có hai người rời thuyền. Nhưng sau đó, liên minh ba họ lấy Định gia làm đầu có vẻ còn tự tin hơn cả khi Tôn gia vẫn ở trong liên minh."
Đồng Diệp Tông.
Môn phái số một trên núi Đồng Diệp châu.
Cùng với Ngọc Khuê Tông của Khương Thượng Chân chia nhau nằm ở hai đầu nam bắc Đòng Diệp châu, so ra Đồng Diệp Tông rõ ràng còn thắng một bậc.
Theo như lời Khương Thượng Chân, đương sơ ba người đuổi giết đại yêu Phù Kê tông, nếu không có một kiếm kia của Tả Hữu, khẳng định là vị tổ sư nào đó của Đồng Diệp Tông đã dựa vào trấn sơn chỉ bảo lấy đi tính mạng đại yêu.
Đối với vân ba quỷ quyệt tại Lão Long thành, trong lòng Trần Bình An đã hiểu được đại khái.
Hành động ai đều không nghĩ tới của Trịnh Đại Phong kéo theo rất nhiều hệ lụy, tăng nhanh tình thế biến hóa ở Lão Long thành.
Khiến cho các dòng họ lớn, nói dễ nghe thì là nổi lên mặt nước, nói khó nghe thì là nguyên hình tất lộ.
Trịnh Đại Phong, đối địch toàn thành.
Chỉ vì một thiếu nữ chạy vặt trong hiệu thuốc.
Trần Bình An uống một ngụm rượu.
Phạm Nhị cười khổ nói: "Phù gia đương nhiên sẽ không cứ thế mà bỏ qua, gia chủ Phù Huèề tự thân xuất mã, hẹn nửa năm sau, cũng tức là đầu đông năm nay sẽ cùng Trịnh tiên sinh giao thủ một trận ở Đăng Long đài. Có điều ngay trước đại chiến, vị đệ tử Đồng Diệp Tông vốn kín tiếng của Đinh gia đột nhiên tự thân tới hiệu thuốc Khôi Trần một chuyến, tin tức thế nào, người ngoài không thể biết được, không quản là lôi kéo hay uy hiếp, tóm lại Trịnh tiên sinh lần nữa cùng người ra tay đánh lớn, địa điểm ngay trên đường phố bên ngoài hiệu thuốc Khôi Trần. Có người nói Trịnh tiên sinh lấy một địch ba, có người nói là bắt đôi chém giết, tóm lại là đã bị trọng thương, thế là Phù Huề chuyển lời cho hiệu thuốc Khôi Trần, nói đại chiến dời đến cuối năm, đấu một trận ở Đăng Long đài, phân sinh tử mới thôi! Cũng chẳng máy ngày nữa..."
Phạm Nhị ôm gối mà ngồi, không nói tiếp nữa.
Vén rèm nhìn ra, sắp sửa tiến vào cửa chính Lão Long thành.
Trần Bình An giắt hồ lô dưỡng kiếm vào bên hông, nói với Pham Nhi: "Tình hình đai khái ta đã biết, thả chúng ta xuống đây được rồi. Lúc này ta tới chỗ Phạm gia các ngươi thì không được thích hợp."
Phạm Nhị thẹn quá thành giận, đang định cự tuyệt, Trần Bình An liền cười nói: "Đừng ngốc. Nghe lời ta."
Trần Bình An xòe bàn tay ra, vỗ nhẹ lên ngực: "Phạm Nhị còn là đồ đệ Trịnh Đại Phong hay không, ở đây biết là được rồi. Phạm Nhị còn là bằng hữu Trần Bình An hay không, cũng ở chỗ này."
Không đợi Phạm Nhị nói tiếp, Trần Bình An đã đứng dậy, xoay người vén rèm xe lên: "Dừng xe." Phạm Nhị vừa định đứng dậy theo, Trần Bình An đã khom lưng ởi ra, trước lúc thả rèm xuống còn cười nói: "Đừng tiễn nữa, cứ như chia tay không bằng, ta chỉ đi hiệu thuốc Khôi Trần ngồi một lát, không như ngươi nghĩ đâu. Gầm trời này loạn như vậy, nơi nơi đều có chuyện bát bình, Trần Bình An ta quản sao hết. Chỉ là muốn tới gặp mặt Trịnh Đại Phong thôi, chính là vị Trịnh tiên sinh mà ngươi luôn mồm "một quyền đánh gục" ấy."
Phạm Nhị trừng mắt nói: "Đừng quên món đồ sứ kia, cả cái hẹn cùng đi uống hoa tửu nữa...” Trần Bình An đã nhảy xuống xe ngựa.
Phạm Nhị thẫn thờ nằm trong xe.
Uống rượu, gặp người bạn tốt nhất, nhưng trong lòng Phạm Nhị vẫn cảm thấy không thoải mái.
Trần Bình An xuống xe, Bùi Tiền và bốn người còn lại cũng đành phải xuống xe theo.
Đưa mắt nhìn đội xe Phạm gia vào thành trước, Bùi Tiền dè dặt hỏi: "Sao rồi, gã kia không nỡ tiêu tiền, không muốn cung cấp chỗ ăn nghỉ miễn phí cho chúng ta? Nhìn có vẻ không giống." Trần Bình An cười nói: "Nói linh tinh gì đây, chúng ta đi tìm một người khác trước đã."
Giao tiền đi qua cửa thành, muốn tiến nội thành phải giao tiền.
Khoản tiền này, đáng ra hiệu thuốc Khôi Trần phải nên trả giúp chứ?
Trần Bình An biết lộ tuyến tới hiệu thuốc Khôi Trần, trí nhớ hắn rất tốt, chỉ là Lão Long thành thực sự quá lớn, đợi khi Trần Bình An đi đến góc rẽ nằm giữa ngõ nhỏ và con phố nơi hiệu thuốc Khôi Trần thì đã gần hoàng hôn.
Mang theo năm người tiến vào hẻm nhỏ, lập tức nhìn thấy một hán tử lôi thôi ngồi hút thuốc trên băng ghé trước cửa hiệu.
Trịnh Đại Phong sặc một ngụm, ho khan, cười ha ha nói: "Hỉ khách hỉ khách."
Trần Bình An nhìn hán tử bộ dáng bát cần đời kia, cũng không nói gì, liếc mắt quan sát cửa hàng trống rỗng vắng tanh một lượt, Trần Bình An đặt mông ngồi trên bậc cửa, hỏi: "Hiệu thuốc còn tuyển người không?”
Trịnh Đại Phong bực mình nói: "Không có tiền thuê người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận