Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1599 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (10)



Chương 1599 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (10)




Trần Bình An nói tiếp: “Đây là một trong những đạo lý mà ta quý trọng nhất, do ngươi là Cố Xán nên ta mới nói với ngươi, ngươi nghe hay không là chuyện của ngươi. Nhưng chính bởi vì ngươi là Cố Xán nên ta mới hy vọng ngươi có thể để tâm mà lắng nghe, tuổi ngươi vẫn còn nhỏ mà đã có thể bảo vệ mẫu thân mình, ngươi chính là cường giả, rất nhiều người lớn cũng không sánh được với ngươi.”
Cố Xán nằm gục xuống bàn, cười nói: “Mẫu thân ta nói ngươi mới bé tí mà đã làm nhiều chuyện cho mẫu thân ngươi, bà cứ lôi chuyện đó ra mà cằn nhằm ta không có lương tâm, nói uổng công sinh ra ta, nói bà đang nuôi một kẻ vô ơn.”
Trần Bình An chầm rãi nói: “Trước tiên chúng ta sẽ không nói đến đúng sai thiện ác, nếu như tất cả mọi người trên đời này đều có suy nghĩ như Cố Xán ngươi, vậy thế gian này sẽ biến thành gì đây?”
Cố Xán lắc đầu nói: “Xưa nay ta không suy nghĩ những điều này.”
Trần Bình An gật gật đầu.
Đây chính là những suy nghĩ thật trong lòng Cố Xán.
Cố Xán sợ Trần Bình An nổi giận, bèn giải thích: “Ăn ngay nói thật, nghĩ gì nói đó, đây là điều chính miệng Trần Bình An đã nói.”
Trần Bình An liền nói sang chuyện khác: “Nếu như ai cũng nghĩ như Cố Xán ngươi, vậy trấn nhỏ quê nhà của chúng ta sẽ không có Tề tiên sinh nơi học thục, ngõ Nê Bình cũng không có người hàng xóm Lưu gia gia, Lưu bà bà, cũng không có Triệu thúc thúc thường giúp mẹ ngươi gặt lúa hay giành nguồn nước.”
“Ta cảm thấy không có bọn họ cũng không thành vấn đề, mà có họ thì cũng không thay đổi gì nhiều, ta và mẫu thân cũng không thể sống khác hơn, cùng lắm thì chịu đánh thêm mấy trận, mẫu thân lại bị cào mặt thêm mấy cái, sớm muộn gì ta cũng từng bước đánh chết bọn chúng. Đối với những người có ân, ta cũng sẽ tìm từng người để báo ân. Tiền thần tiên? Đại trạch hào môn? Mỹ nữ xinh đẹp? Muốn cái gì có cái đó!”
“Ngõ Nê Bình cũng sẽ không có ta.”
Cố Xán trợn mắt nói: “Vậy thì không thể được!”
Khuôn mặt Trần Bình An tái nhợt, hắn cười cười.
Im lặng một hồi, Trần Bình An nói: “Cố Xán, ta biết ngươi vẫn luôn nói thật với ta, cho nên mới đồng ý ngồi ở chỗ này. Bây giờ còn một câu hỏi cuối cùng, ta hi vọng ngươi có thể nói thật với ta.”
“Được thôi!”
“Có phải ngươi thích giết người không?”
Cố Xán do dự một hồi, hắn nhếch khóe môi lên, cuối cùng không nhịn được mà cười rộ hẳn lên, ánh mắt vừa nóng lại vừa chân thành, nói với vẻ cực kỳ chắc chắn: “Đúng!”
Cố Xán cười rất tươi, nhưng lại bắt đầu rơi lệ: “Trần Bình An, ta không muốn lừa huynh!”
Trần Bình An cũng cười, hắn đưa tay lau nước mắt cho Cố Xán: “Không hề gì, ta cảm thấy thật ra ta sai rồi, những đạo lý kia của ta không thể nói rõ được thị phi đúng sai, nhưng ta vẫn là Trần Bình An, ngươi vẫn là tên nhóc chảy nước mũi.”
Cố Xán lo lắng hỏi: “Huynh giận ta à?”
Trần Bình An lắc đầu: “Không giận đâu.”
Cố Xán thầm nói: “Nhưng rõ ràng huynh vẫn còn tức giận.”
Trần Bình An nói: “Ta sẽ thử không tức giận với bất cứ ai.”
Sau khi Cố Xán rời đi.
Trần Bình An đứng lên đi về phía bàn sách, nhưng lại dừng bước không đi tiếp nữa.
Vừa muốn quay người đi đến bên cạnh bàn ngồi nghỉ ngơi chốc lát, nhưng lại không thể nào đi được.
Cứ đứng tại chỗ mãi như vậy.
Trần Bình An lồng hai tay vào ống tay áo, hơi xoay người, nhớ lại chuyện lão hòa thượng ở ngôi chùa nhỏ Nam Uyển quốc đã nói một câu, “phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật”.
Thế nhưng Cố Xán lại cảm thấy mình không có lỗi, trong lòng Cố Xán vẫn nắm rất chặt thanh đao giết người, vốn dĩ không hề có ý định buông xuống.
Như vậy câu “hôm qua mọi vật đều chết hết, hôm nay mọi vật sẽ sinh sôi” mà mình nói với Bùi Tiền cũng chỉ là lời nói suông.
Phá tặc trên núi thì dễ, phá tặc trong lòng lại khó.
Bây giờ Trần Bình An cảm thấy “tặc trong lòng” của Cố Xán đã đi đến chỗ mình rồi, tặc tử đó đã đẩy cửa lớn trong lòng mình ra, đánh không chết mà đuổi cũng không đi.
Bởi vì hắn không bước qua được cái hố trong lòng mình.
Cố Xán là người mà hắn sẽ không bao giờ vứt bỏ.
Ông lão đại kiếm tiên tên là Trần Thanh Đô kia, ông ta nói cả đời này ông ta đều nói đạo lý, chuyện gì cũng nói đạo lý, nhưng mà đôi khi cũng có vài lần không nói đạo lý.
Thế nhưng Trần Bình An biết, lão tiền bối không nói ra miệng, nhưng đạo lý vẫn còn nằm trong lòng ông lão, chỉ là đến người như đại kiếm tiên kia cũng có lúc không thể dùng đạo lý để nói rõ được, chỉ đành phải xuất kiếm ra.
Trần Bình An hơi ngơ ngác.
Đột nhiên hắn nhận ra, hắn đã nói hết những đạo lý hắn từng biết cả đời này, ngay cả những đạo lý có thể sau này hắn muốn nói với người ta nữa.
...
Tại lầu cao trong thành Trì Thủy, Thôi Đông Sơn tự lẩm bẩm nói: “Lời hay khó khuyên được quỷ đáng chết!”
Thôi Sàm mỉm cười nói: “Đại đạo ảo diệu, chính là diệu ở chỗ loại người như tên Cố Xán này, so với những người được coi là người tốt bình thường thì hắn lại càng trở nên nổi bật hơn.
Thôi Đông Sơn quay đầu nhanh chóng đáp trả lại Thôi Sàm: “Ngươi không cho người âm thầm che chở Cố Xán sao? Cố ý giật dây Cố Xán khiến hắn gây hại khắp nơi?”
Thôi Sàm hỏi ngược lại: “Nếu như ta để cho người ta ám sát thành công mẫu thân Cố Xán, lại cản chuyện xuôi nam lần này của Trần Bình An, đến lúc đó, đợi đến khi Nguyễn Tú “không cẩn thận” ngộ thương Cố Xán, vậy đó chẳng phải càng là ngõ cụt à? Nhưng ta có cần phải sắp xếp như vậy không? Ta không cần. Tất nhiên, nếu như làm như vậy cũng sẽ làm mất đi độ tinh diệu, mất đi điều thú vị nhất, khiến cho những con đường mà Trần Bình An có thể lựa chọn lại càng ít đi, càng trở nên nhỏ hẹp hơn, như không lối thoát. Nhưng làm vậy lại dễ khiến cho Trần Bình An đi theo hướng cực đoan, nếu như biến thành thuận theo bản tâm, vậy thì có thể sẽ một quyền đánh chết Cố Xán hoặc một kiếm đâm chết Cố Xán, nếu không thì chính là tự kết liễu bản thân. Cái kết này chỉ có người chết, có ý nghĩa gì đâu. Dù có ý nghĩa gì thì cũng không đủ lớn. Ngươi sẽ không tâm phục khẩu phục, ta cũng sẽ cảm thấy thắng mà không vui.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận