Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1084: Trong Vỏ Ôc Có Đạo Tràng (1)

Chương 1084: Trong Vỏ Ôc Có Đạo Tràng (1)Chương 1084: Trong Vỏ Ôc Có Đạo Tràng (1)
Chương 1084: Trong Vỏ Óc Có Đạo Tràng (1)
Những ngày qua án binh bất động, là từ trong lời nói của tiểu đạo đồng đeo chiếc hồ lô dưỡng kiếm vàng óng ánh kia, Trần Bình An tìm ra ý tứ hàm xúc bát thường, tên kia rõ ràng là muốn chơi mình một vố, hơn nữa ngay trên bức tranh võ điên Chu Liễm này. Lão đạo nhân nhắm chừng là ngại mặt mũi, chỉ đào một cái hố nhỏ cho Trần Bình An, tiểu đạo đồng thì dùng sức đào ra một cái hồ to.
Trần Bình An mang tiền Cốc Vũ còn thừa chát đống bên tay, cầm lên một đồng, nhẹ nhàng ném vào trong bức họa cuộn tròn.
Mây mù bốc lên, chẳng có gì cả.
Sảnh lớn lầu một, lão nhân bên kia tấm rèm gõ gõ tấu, đứng lên, tới bên này quây, liếc ngoài cửa,"Thư sinh bát đắc chí kia, không đơn giản đâu."
Phụ nhân không yên lòng gảy bàn tính,"Ilam gia, ngươi cũng từng lải nhải bao nhiêu lần rồi. Trong lòng ta có tính toán, sẽ không thật sự chọc giận hắn."
Lão nhân tì khuỷu tay ở trên quầy, nuốt mây nhả sương, trầm giọng nói: "Nếu thực sự thấy thích, tái giá là được, nếu cha ngươi không đáp ứng, để sau này ta chống lưng cho ngươi."
Phụ nhân dậm chân, thẹn quá hóa giận nói: "lam gia, ngươi nói lung tung cái gì vậy, ta sao có thê thích hắn? !"
Lão nhân lạnh nhạt nói: "Cũng ổn mà, tuy không hiểu được lai lịch nền móng, nhưng người trẻ tuổi khiến ta không nhìn ra sâu cạn, ở biên cảnh Đại Tuyền có thể có mấy ai? Cạo râu sạch sẽ, nói không chừng ngoại hình vẫn có thể chấp nhận được."
Phụ nhân trực tiếp bỏ qua câu nói phía sau, nâng cằm, hát hát phòng Trần Bình An trên lầu bên kia,"Có thể có mấy ai? Tam gia, người khách trẻ tuổi ngoại hương mặc áo bào màu trắng, đeo hồ lô đỏ, tính cả vị tùy tùng bên người kia, nhìn ra cao thấp sâu cạn không? Không đúng không, trong tiệm ngoài tiệm, vậy không phải bây giờ có ba người rồi?"
Lão nhân cau mày bỏ lại một câu, muốn về phòng bếp bên kia làm một ít đồ ăn cho mình, bồi dưỡng cho ngũ tạng của bản thân,"Lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, đáng đời thủ tiết nhiều năm như vậy."
Phụ nhân sớm đã quen tính tình lão nhân, nhỏ giọng gọi lão nhân này,"Mặc kệ như thế nào, ba người trên lầu kia đều là ân nhân, ngươi đừng tự tiện chủ trương, bỏ thuốc người ta, lần trước hai du hiệp nhi kia, bị ngươi cởi hết quần áo, suốt đêm ném đến cửa trấn Hồ Nhị, hai đại lão gia đang yên đang lành, bị ngươi làm hại biến thành như hoàng hoa khuê nữ, thiếu chút nữa thắt cổ đó."
Lão nhân nhéch khóe miệng nói: "Cũng không phải hạng tội ác chồng chất, ta bỏ thuốc người ta làm gì. Ta lại sợ ngươi bỏ thuốc tên hậu sinh đó, ngất rồi, muốn làm gì thì làm."
Phụ nhân tạo thế vung một cái tát Miệng chó không mọc được ngà voi." Lão nhân là người thích đối đầu,"Ngươi đi hỏi con Vượng Tài ngoài cửa, nó có thể mọc ra ngà voi không?"
Phụ nhân đấu lại một câu, "Ta không phải chó, không tán gẫu được với Vượng Tài, không giống ngươi."
Lão nhân dùng tâu thuốc chỉ chỉ phụ nhân,"Ai về sau nhìn trúng ngươi, ván quan tài lão tổ tông của nhà hắn cũng không đè được."
Phụ nhân không để ý tới những lời này, lăn lộn phố phường, kinh doanh quán trọ nhiều năm như vậy, chiêu đãi khách tới từ khắp nơi, bên trong lời nói có những lời tuc tỉu. đeo đao, ghen tuông, cái gì chưa từng kiến thức, đè thấp giọng,"Con đại yêu kia, hẳn là không bị người này đánh giết chứ?"
Lão nhân lắc đầu,"Néu thật sự là đại tướng cuối cùng dưới tướng thủy thần hồ Tùng Châm, ha ha, cũng chỉ có đám Địa Tiên mới có năng lực thông thiên vậy, tuy nói người đọc sách cà lơ phát phơ này khẳng định không đơn giản, nhưng còn chưa đến mức mạnh như vậy. Lại không phải máy vị lão phu tử học vấn lớn kia của thư viện. Các thánh hiền nho gia đó, làm nghĩa cử bực này, sẽ không giấu đầu giấu đuôi, cũng không nhu cố ý giấu diếm không phải?" Phụ nhân lâm vào trầm ngâm. Lão nhân cuối cùng khuyên: "Được rồi, lời hay không nói hai lần, lải nhải một lần cuối cùng với ngươi, ta cảm thấy người đọc sách bát đắc chí kia trừ nghèo một chút, xấu một chút, miệng tiện một chút, làm người không nghiêm chỉnh một chút, thật ra đều tạm được, tốt xấu là hán tử trẻ tuổi khỏe mạnh..." Phụ nhân đen mặt, từ trong kẽ răng bật ra một chữ, "Cút!" Lão nhân lưng còng sắc mặt như thường, xoay người bước đi. Khuôn mặt tang thương tựa như một bộ vỏ cây già lồi lõm, nếu có muỗi đốt, nhắm chừng lão nhân khẽ nhíu mày, sẽ có thể kẹp chết nó.
Lòng bàn tay của hai tay che kín vết chai, hai tay để sau lưng, tay trái đặt lên cổ tay phải, tay phải mang theo cây tâu cũ.
Lão nhân như lẫm bẩm: "Đêm hôm, mùa đông cứ muốn mèo kêu xuân (động dục), kỷ quái thay, tên nhóc què hôm nay còn hỏi ta."
Sắc mặt phụ nhân ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi, mắng: "Già mà không đứng đắn, xứng đáng ế cả đời!" Tên nhóc què vừa thu thập xong bàn ăn, nghe được đối thoại cuối cùng của lão gù và bà chủ, vẻ mặt hiếu kỳ nói: "Bà chủ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Quán trọ chúng ta cũng không nuôi mèo, là mèo hoang từ bên ngoài lẻn vào quán trọ hay sao? Nếu để ta bắt gặp, không đánh một trận không được, ta đã nói mà, phòng bếp bên kia thường xuyên thiếu chân gà bánh bao các thứ, hẳn chính là nó tham ăn ăn vụng, bà chủ yên tâm, ta khẳng định lôi nó ra..."
Phụ nhân từ phía sau quầy lấy ra một cây chổi lông gà, hướng đầu tên nhóc què đánh một trận, Lôi ra, ta lôi ra cho ngươi coil"
Nàng còn chưa hết giận, vòng qua quày, đuổi giết một trận về phía thiếu niên đi đứng không linh hoạt, đánh cho tên nhóc què cũng phải nâng bước nhanh như bay.
Nàng tùy tay ném chổi lông gà đi, do dự một phen, rón ra rón rén lên lầu, thả chậm bước chân, đi qua đi lại một chuyến, chưa thể nghe ra động tĩnh gì, trở lại sảnh lớn lầu một, ngắn ra một lát, đi địa bàn của lão lưng còng phía sau mành, ở phòng bếp nhắc miếng thịt khô to bằng bàn tay, lại cầm một bầu nhỏ rượu mơ ủ nửa năm, đi đến bên ngoài quán trọ, nhìn thấy người đọc sách bát đắc chí nọ ngồi xốm bên cạnh con chó, gọi một tiếng, sau khi nam tử áo sam xanh ngắng đầu, ném rượu thịt cho hắn, lạnh giọng nói: "Một lượng bạc, ghi vào sổ, không phải tặng không cho ngươi.”
Mãi đến khi phụ nhân bước qua bậc cửa đi vào sảnh lớn, nam tử áo sam xanh mới thu hồi tàm mắt, thốn thức nói: "Vượng Tài à, ngươi có biết đây gọi là gì không? Cái này gọi là khó tiêu thụ nhất chính là ân của mỹ nhân."
Hắn xé ra một miếng thịt nhỏ cho Vượng Tài bên chân, sau đó sờ sờ râu mình,"Nếu cạo râu, sẽ thế nào đây? !"
Khi phụ nhân đi lên lầu hai, Trần Bình An nhẹ nhàng đè lại bức họa cuộn tròn, quay đầu nhìn về phía cửa bên kia.
May mà phụ nhân chưa gõ cửa quấy rầy.
Đợi nàng đi xuống cầu thang, Trần Bình An bắt đầu tiếp tục đập tiền.
Trần Bình An một hơi nện vào trong bức hoạ cuộn tròn mười hai đồng tiền Cốc Vũ.
Vẫn như cũ chưa thể khiến Chu Liễm hiện thân.
Trần Bình An cằm lấy hồ lô dưỡng kiếm trong tay, mới nhớ lai trước khi vào quán tro thì không còn rượu, chỉ có thể nhẹ nhàng buông xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận