Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 978: Xa Nhìn Gần Xem (1)

Chương 978: Xa Nhìn Gần Xem (1)Chương 978: Xa Nhìn Gần Xem (1)
Chương 978: Xa Nhìn Gần Xem (1)
Nha đầu xinh xắn ai nha một tiếng, xin lỗi nói: "Ngại quá, quên mát rồi."
Nàng vẻ mặt buồn rười rượi, không ngừng xin lỗi: "Lát nữa ta lập tức phải cùng cha mẹ ởi chùa miễu thắp hương cầu phúc, hôm nay không thể mang đồ ăn cho ngươi, thực xin lỗi..."
Khóe miệng tiểu cô nương gầy gò giật giật, cúi đầu nhìn người tuyết trong hộp gỗ.
Đùng một tiếng.
Hộp gỗ "không cần thận" rớt xuống đất. Tiểu cô nương xinh xắn ứa nước mắt chực khóc, vội xổm người xuống.
Tiểu cô nương gầy gò cũng ngồi xốm xuống theo, chỉ là thò tay nhặt lên một cục đá nơi chân tường, nó nhìn lại người tuyết đã vỡ thành hai nửa trong hộp gỗ, sau đó giơ tay lên cao cao, dùng sức đập mạnh về phía cô bé váy áo hoa quý.
Một hồi gió nhẹ lướt qua.
Khi tiểu cô nương xinh xắn ngắng đầu, nó nặn ra ý cười, như muốn nói với bạn tốt rằng không sao đâu, chợt kinh ngạc phát hiện trước người nhiều thêm một người xa lạ, mặc một thân áo khoác trắng như tuyết. còn đeo kiếm, bên hông treo một hồ lô nhỏ màu đỏ thắm, tiều cô nương chớp chớp mắt, thoáng quay đầu, nhìn về phía tiều cô nương ngăm đen gầy gò, trong mắt toàn là dấu hỏi.
Phát hiện bạn tốt của mình đang bị người nọ nắm tay.
Gia hỏa đeo kiếm kia cười với nó, chỉ chỉ hướng cửa hậu, nói: "Ngươi về nhà trước đi, ngươi xem, có người đang chờ ngươi."
Quả nhiên quản gia Triệu gia gia đã tìm tới, tay tiểu cô nương xinh xắn đang cầm hộp gỗ nhỏ, nó thoáng do dự, không biết nên đưa cho bạn hay là cầm về nhà tiếp tục giấu trong hầm băng.
May mà người xa lạ kia làm thay quyết định cho nàng: "Lấy về đi, ở bên ngoài không giữ được lâu, tiếc lắm, các ngươi có thể đợi đến mùa đông năm nay lại lấy người tuyết này ra đắp thành người tuyết lớn hơn."
Tiểu cô nương ra sức gật đầu, ôm hộp gỗ, chào tạm biệt người bạn tốt đã quen biết gần hai năm, rời đi.
Tiểu cô nương gầy gò im lặng.
Trần Bình An nhìn ánh mắt băng lãnh của đứa trẻ gầy gò kia, dù nó vẫn chỉ là đứa bé, xa xa mới đến cái tuổi như Chu Lộc, nhưng tự đáy lòng Trần Bình An vẫn chán ghét vô cùng.
Trần Bình An không nhìn nó nữa mà quay đầu trông hướng cửa sau dinh thự, lão quản gia bề ngoài giống như một ông lão gầy còm hòa ái chính đang nắm tay tiểu chủ nhân bước qua cánh cửa, vừa khéo quay đầu nhìn lại Trần Bình An một cái, ánh mắt hai người giao nhau, Trần Bình An nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, người nọ hơi chút do dự, cũng gật đầu hoàn lễ.
Hết thảy không lời.
Nếu hôm nay Trần Bình An không xuất hiện, đứa trẻ gầy gò này sớm đã lặng không tiếng đông mà chết rồi. Hơn nữa vị lão nhân kia hiển nhiên cũng nguyện ý chủ động tỏ ra thiện ý đối với một vị đồng đạo nhìn không ra sâu cạn, chọn cách không trừng phạt đứa tiểu tạp chủng bàn khổ không biết cảm ân kia, mặc cho Trần Bình An tùy ý xử trí.
Trần Bình An thu hồi ánh mắt, nói với đứa trẻ kia: "Sau này đừng quay lại, không thì ngươi sẽ chết đó."
Tiểu cô nương há hốc mồm, không nói lời nào.
Trần Bình An quay người rời đi.
Bé gái gầy gò trông theo hướng Trần Bình An biến mắt, hung hăng nhỗ bãi nước miếng, cũng không quên nhỗ bãi nước miếng nữa đối với cửa dinh thự.
Chỉ là sau khi làm xong hai hành vi tràn ngập oán hận này, nó vốn là bụng đói kêu vang giờ lại càng đói khát, đầu váng mắt hoa. Nó quay đầu trở về dọc theo đường cũ, tận lực đi bộ men theo bờ tường, đừng nói là giữa đường, thậm chí nó không dám khiến xe ngựa và người đi trên đường để ý tới mình, chọc giận bọn hắn, mới là thật chết chắc.
Về phần nam nhân mặc áo bào trắng như tuyết kia, nó không sợ. Bắt đầu từ lúc hiểu chuyện tới nay, nó luôn nắm giữ có một loại trực giác nhạy cảm đối với ác ý, người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, nó cân nhắc rất rõ ràng.
Thật ra Trần Bình An vẫn chưa đi xa, mà đang trong âm thầm quan sát tiểu cô nương tâm địa độc ác này.
Nó một đường ởi đi nghỉ nghỉ, hữu khí vô lực đi tới, trên đường nó cần thận nhìn quanh, chờ đợi một lát, rồi thành thạo léo qua tường, trộm đồ ăn của một gia đình, ăn như hỗ đói, bước nhanh chạy ra hẻm nhỏ, sau đó khát nước, lại lén lút lẻn qua bức tường, rón ra rón rén, múc chút nước từ trong vạc, lần nữa đậy lại, trước khi lặng lẽ rời đi nó còn nhanh tay từ trên mặt đất càm lên một nắm bùn đắt, ném vào trong vạc nước.
Trần Bình An nhìn ra chân tiều cô nương gầy gò hơi cà nhắc, còn thường xuyên thò tay bóp sườn, quá nửa là trước đây lúc làm những chuyện xấu này đã từng nếm qua không ít đau khổ.
Ngay lúc Trần Bình An đang có ý định rời đi, tiểu cô nương bước tới một ngõ hẹp tràn đầy phân bùn gà gáy chó sủa, có một đám nam nhân thế đứng xiên vẹo chờ ở bên kia, giống như đang đợi nó đi đến, đám nam nhân tuổi tác cũng không lớn, chỉ là một đám thiếu niên tuổi chừng mười ba mười bốn, đứa lớn nhất cũng không đến hai mươi, bộ dáng ngông nghênh, lưu manh vô lại, một người trong đó thấy cô bé gầy gò chạy chậm về bên này, không nói hai lời liền một chân đá tới, không nhẹ không nặng, nếu là đạp thật lực, đoán chừng có thể đá bay tiểu cô nương ra ngoài, cũng may cô bé kia giống như sớm có đoán trước, nhưng lại không dám tránh né, mà trên đường chạy trốn làm như vô ý thả chậm tốc độ, vẫn để đạp trúng, nhưng bị đạp không quá nặng, sau đó không chút sơ hở ngã ngược ra sau. giãy giụa một phen, thần sắc lộ vẻ đau đớn đứng người dậy, ánh mắt và thần thái trông hướng những người kia tràn đầy vẻ nịnh nọt và lấy lòng trời sinh.
Một tên du côn cường tráng hẳn là đầu lĩnh có vẻ không muốn lãng phí thời gian, liền để tiều cô nương dẫn đường.
Đoàn người đi tới đi lui tốn không ít thời gian mới tìm được một tòa nhà hoang phé đã lâu, tiều cô nương khe khẽ vươn ngón tay hướng vào trong, tên đầu lĩnh du côn kia cười gắn nói: "Nếu chỉ sai đường, lát nữa đánh gãy chân ngươi!”
Nàng dùng sức lắc đầu. sau đó khép hãi vươn hai tay ra, ôm ở trước ngực.
Tên côn đồ kia trước tiên làm một động tác giang hồ, đám người bên cạnh lập tức đi vây khốn tòa nhà.
Người nọ không lẫn cùng trong đó mà ném bảy tám đồng tiền vào tay tiểu cô nương, âm trầm nói: "Tiểu tiện chủng, nửa đồng còn lại, thật không khéo, trên người ta không mang, trước tiên cho nợ nha? Có muốn đợi chút nữa làm xong chuyện, cùng ta về nhà lấy nót?"
Tiểu cô nương ra sức lắc đầu, run rầy thu toàn bộ tiền đồng vào trong lòng. tav còn lai cầm ba đồng đưa cho tên côn đò.
Tên côn đồ mừng rỡ, tiểu nha đầu còn rất hiểu chuyện mà, phất phất tay, ý định tiếp tục trêu đùa nó trước kia cứ thế không cánh mà bay.
Tiểu cô nương kia đảo lui mấy bước, cúi người với nam nhân kia một cái rồi mới quay đầu chạy đi.
Trong tòa nhà sau lưng tiểu cô nương, có người phát ra tiếng kêu rên vang rung trời.
Tiểu cô nương vừa chạy trốn vừa xòe lòng bàn tay ra, nhìn máy đồng tiền tròn xoe, khuôn mặt nhỏ non nớt gầy gò vàng vọt bỗng nhiên cười nở hoa. ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận