Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1560 - Xuôi Nam (4)



Chương 1560 - Xuôi Nam (4)




Đến núi Cô Tô, nam tử liền nghe được một tin tức xấu, bây giờ các chuyến đò đi về phía vương triều Chu Huỳnh đều đã ngừng lại.
Nam tử dừng lại một ngày ở núi Cô Tô, đi lại bốn phía, cuối cùng liền vung tiền như rác thanh toán hơn một nửa khoản tiền thần tiên giá cao hơn giá thị trường rất nhiều, trực tiếp thuê một chiếc thuyền tư sẵn lòng không tuân theo quy tắc cứng nhắc. Nam tử leo lên chiếc đò kia trước những khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn ý như đang nhìn kẻ ngu vậy, trên đò cũng chỉ có một mình hắn là khách.
Sài lang vây quanh.
Không biết có phải là do kinh nghiệm trên giang hồ của nam tử không đủ hay không mà hắn không nhận ra chút nào, vẫn ra vẻ tài cao gan lớn, cố ý làm như không thấy.
Trong một lần chủ đò thông báo với khách nhân, cần phải cập bến để tiếp tế, cuối cùng ngam tử kia cũng rời khỏi buồng nhỏ trên đò, thay một bộ quần áo màu trắng, trên lưng đeo theo một thanh kiếm dài, đầu có cây trâm, eo buộc bầu rượu.
Hắn trực tiếp đi tìm vị chủ thuyền có tu vi Quan Hải cảnh kia, vỗ bầu rượu màu đỏ có vẻ bình thường trong mắt đám tu sĩ kia, một thanh phi kiếm lướt qua hô lô dưỡng kiếm, nói: “Tiền thần tiên dễ kiếm, nhưng mất mạng thì không còn gì nữa.”
Lão tu sĩ chủ thuyền vốn đã nổi lên ý định cướp của giết người từ lâu biết mình đã bị lộ tẩy, đã bị khách đò nhìn thấu, lão ta cũng lười che đậy, liếc mắt về phía hồ lô rượu, cười nói: “Chắc là khách quan không biết giá thị trường của chuyến đi này của chúng ta, một hồ lô dưỡng kiếm so với cái mạng này của ta, cộng với cả chiếc thuyền này còn đáng tiền hơn, ngươi cảm thấy...”
Chưa đợi lão tu sĩ nói xong câu, phi kiếm đã lóe lên rồi lập tức biến mất.
Dù gì thì lão tu sĩ cũng là dã tu trong núi đã leo lên được đến Quan Hải cảnh, cũng không xa lạ gì đối với kiếm tu, một trong bốn thứ khó chọc, vừa lúc lão có một món linh khí áp đáy hòm, có thể khắc chế lại được.
Chỉ là nhờ dựa vào đồ vật bản mệnh nên lão tu sĩ mới khó khăn tránh được thanh phi kiếm kia, nhưng trong hồ lô dưỡng kiếm vẫn còn có một thanh phi kiếm khác đâm vào mi tâm của hắn.
Không đến mức mất mạng nhưng tác động thì vẫn có, nếu như mũi kiếm còn đâm vào sâu thêm một chút thì đến mạng cũng sẽ chẳng còn.
Trong khi lão tu sĩ đang chấn động vì một vị kiếm tu mà lại có đến hai thanh kiếm bản mệnh.
Thì một quyền đã lại đánh tới.
Đánh đến nỗi linh khí trong khí phủ của lão tu sĩ bốc hơi như nước sôi.
Lại thêm một quyền.
Có thể dùng linh khí phản lại, lão tu sĩ đã rèn luyện thể phách, độ chống chịu của cơ thể tương đương với Võ phu tứ cảnh nhưng vẫn bị một quyền đánh cho phun mật ra ngoài, ngã xuống đất không dậy nổi.
Hai thanh phi kiếm đâm vào hai chỗ khí phủ bản mệnh của lão tu sĩ, xoắn nát một trận khiến cho chủ thuyền Quan Hải cảnh ngã xuống Động Phủ cảnh ngay tại chỗ, không ngừng kêu rên.
Người kia nhìn quanh bốn phía rồi chọn một cái ghế dựa ngồi xuống, nói với người còn lại: “Tiếp tục lên đường.”
Sau đó, lão tu sĩ đã an vị tại một góc nhỏ trong căn phòng xem như là rộng rãi, hai thanh phi kiếm chầm chậm lượn vòng bốn phía.
Mà vị khách kia thế mà vẫn luôn ngồi ở một bên lật sách ra xem.
Lão tu sĩ cố lấy dũng khí hơn, hỏi xem mình có thể tự chữa thương tại chỗ hay không, để tránh đến nổi Động Phủ cảnh cũng không còn nữa.
Nam tử gật đầu đồng ý, không nói gì thêm.
Sau đó, nam tử đọc từng quyển sách rồi thỉnh thoảng sẽ chợp mắt, lâu lâu lại đứng dậy chầm chậm dạo bước, chầm chậm ra quyền.
Sau khi đò ngang đã sang đến biên cảnh lớn nhất vương triều Chu Huỳnh, nam tử kia xuống thuyền rồi giao một nửa số tiền thần tiên còn lại.
Sau khi hỏi lão tu sĩ với vẻ mặt uể oải về phương hướng đại khái để đi đến hồ Thư Giản, người kia lấy trường kiếm phía sau, ném cả kiếm lẫn vỏ lên không trung.
Ngự kiếm đi về phía hồ Thư Giản.
Trên trời có phi ưng bay quanh, trên cành cây khô đám quạ đen gào rít.
Con đường vốn đã từng rộng rãi giờ đây đã bị phá thành những mảnh nhỏ, cả đội xe gập ghềnh xóc nảy không thôi.
Thạch Hào quốc là nước phụ thuộc lớn nhất của Chu Huỳnh quốc, nằm ở phía tây bắc, nổi tiếng với những cách đồng màu mỡ với sản lượng dồi dào, nằm ở trung tâm của Bảo Bình châu, luôn là vựa lúa lớn nhất của vương triều Chu Huỳnh. Đều cùng là vương triều phụ thuộc nhưng Thạch Hào quốc và Hoàng Đình quốc, vương triều phụ thuộc của Đại Tùy kia lại có những sự lựa chọn hoàn toàn khác nhau. Ở Thạch Hào quốc, từ hoàng đế, miếu đường đến trọng thần và đại đa số các tướng lĩnh quân binh biên cương đều chọn lựa đối đầu cứng rắn với một chi thiết kỵ đại quân của Đại Ly.
Chiến hỏa lan tràn khắp cả Thạch Hào quốc, từ đầu xuân năm nay đến giờ, toàn bộ khu phía bắc kinh thành đã đánh đến thảm liệt dị thường, giờ đây kinh thành Thạch Hào quốc đã bị chìm sâu trong vòng vây.
Chẳng những là bách tính Thạch Hào quốc, đến cả các nước phụ thuộc nhỏ ở gần Thạch Hào quốc với binh lực kém xa bọn họ cũng cảm thấy lòng người hoang mang, đương nhiên không thiếu những người tự cho mình là người thông minh, đã sớm phụ thuộc quy hàng Tống thị Đại Ly, đang đứng ở một bên ngó lơ, chờ cơ hội chế giễu, hi vọng thiết kỵ Đại Ly đánh đâu thắng đó kia dứt khoát diệt toàn thành, làm thịt toàn bộ tất cả những người trung liệt của Thạch Hào quốc vốn trung thành vơi vương triều Chu Huỳnh, nói không chừng còn có thể niệm tình những ưu điểm của bọn họ, không đánh mà thắng, được sự giúp đỡ của bọn họ, sẽ có thể thuận lợi có được toà thành trì cao lớn với những kho vũ khí và ngân khố chưa bị di dời dưới sự giúp đỡ của bọn họ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận