Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1000: Thích Sát (4)

Chương 1000: Thích Sát (4)Chương 1000: Thích Sát (4)
Chương 1000: Thích Sát (4)
Du Chân Ý thân là đại tông sư gần với Đinh Anh, sớm đã nóng lạnh bất xâm, hơn nữa nghe đồn năm bảy mươi tuổi từng giành được một bản bí tịch tiên nhân, lĩnh ngộ thiên ý hơn mười năm, tinh thông thuật pháp, thậm chí có người khẳng định đã từng tận mắt nhìn thấy Du Chân Ý có thể cưỡi mây lướt gió. Thậm chí sau đó thể hình Du Chân Ý bắt đầu từ lão giả từng bước chuyển thành thanh tráng, thiếu niên, tới hôm nay đã thành trẻ con.
Trải qua mười năm bé quan diện bích, cuối cùng thành công phá quan mà ra, thiên nhân hợp nhát. Thế nhân đều mong mỏi người đứng đầu chính đạo Du Chân Ý có thể quyết một trận tử chiến cùng Đinh Anh, tốt nhát là đánh gục đối phương, từ đây bốn biển thanh bình, các vị hoàng đế có thể không cần nơm nớp lo sợ bị cắt đi đầu lâu trong lúc ngủ mơ, tông sư hai phái chính tà có thể không cần ngắng đầu nhìn hơi thở người khác. Đến cả cự phách Ma giáo đều trông mong vị lão tổ tông tính tình cổ quái này hoặc là sớm chết, hoặc là nhanh nhanh làm nên hành động hoành tráng trong truyền thuyết là phi thăng. Tóm lai. đừng có sống ở nhân gian nữa, tám mươi năm, cũng nên đổi cho người khác đến ngồi chiếc ghế đứng đầu kia.
Trừ nam tử vừa là địch vừa là bạn của cặp đôi Du Chân Ý và Chủng Thu, trên Cổ Ngưu sơn còn có vị nữ tử tuyệt sắc khoác lên mình bộ váy áo cực tôn quý, đây là lễ phục số một của hoàng hậu Nam Uyễn quốc. Chỉ những khi thịnh điển như triều hội, yết miều mới mặc. Lúc này đỉnh núi có một người rất tuân thủ quy của là quốc sư Nam Uyên quốc, như vậy phụ nhân chỉ có thể là hoàng hậu Nam Uyên quốc Chu Thù Chân.
Cô còn có một thân phận bí mật không máy người biết, hiện nhiệm lâu chủ Kính Ngưỡng lâu, phụ trách xếp hạng cao thủ trong thiên hạ mỗi hai mươi năm một lần.
Xuân Triều cung Chu Phì ngấp nghé sắc đẹp của vị Chu hoàng hậu này đã lâu, trong đại điện Bạch Hà tự Trâm Hoa Lang Chu Sĩ từng nói thẳng, nếu không phải Chủng Thu thủ bên cạnh hoàng cung, phụ thân hắn sớm đã xông cung cướp người.
Du Chân Ý thả xuống trúc ngọc trong tay, giơ cánh tay lên xoa xoa mồ hôi nơi trán, khẽ thở ra một ngụm trọc khí lượn lờ như sương mù, quanh quần hồi lâu trên gương mặt trẻ thơ, hồi lâu không tán. Hắn hồi đáp câu hỏi của Chủng Thu: "Hẳn không sai. Nhưng con người Đinh Anh tâm tư khó dò, so với chuyện hợp lực chém giết tên kiếm khách trẻ tuổi đột ngột xuất hiện kia, hậu thủ của Đinh Anh mới là điều đáng cho chúng ta cần thận."
Du Chân Ý thêm nặng ngữ khí: "Ta lo lắng tình thế ở phố Trạng Nguyên, Chủng quốc sư tốt nhất ngươi nên tự mình đi coi chừng."
Xưng hô Chủng quốc sư.
Xem ra quan hệ hai người quả thực rất bình thường.
Chủng Thu nhíu mày nói: "Cái bẫy vây giết ở phố Trạng Nguyên không những có Định Anh tọa trấn, Lục Phảng còn xách kiếm theo, có gì mà phải lo lắng?"
Du Chân Ý lắc đầu nói: "Ta lo lắng Đinh Anh, cũng lo lắng Lục Phảng."
Thần sắc Chủng Thu hơi không thoải mái: "Con người Lục Phảng quang minh lỗi lạc, có gì phải lo lắng? Chỉ bởi vì hắn và kiếm khách kia là người cùng một đường?”
Vị được tiếng thơm là đệ nhất nhân chính đạo, chưởng môn Hồ Sơn Phái, đế sư Tùng Lai quốc, lão thần tiên trong mắt thế nhân này. trước nay vẫn thế, tuy nơi nơi hành sự quang minh chính đại, nhưng trong thâm tâm lại lộ ra xa cách và lạnh lùng, người nào càng tiếp xúc nhiều, cảm xúc sẽ càng sâu.
Du Chân Ý hờ hững nói: "Nếu ngươi không đi thì để ta đi."
Chủng Thu hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn Chu hoàng hậu lấy một lần, như con chim ưng lao thẳng xuống chân núi.
Biến thành một điểm đen bay nhảy phía dưới chân núi, nhanh chóng rời xa Cổ Ngưu sơn.
Chu hoàng hậu cảm khái nói: "Mạnh như Chủng Thu vẫn không cách nào ngự phong giống như tiên nhân ghi chép trên cổ tịch. Ngươi thì sao, Du Chân Ý, giờ đã có thể làm được chưa?"
Du Chân Ý tràm mặc không nói.
Chu Thù Chân cười nói: "Dù không phải cưỡi mây lướt gió, nhưng nhìn thế nào cũng rất phiêu dật tiêu sái.”
Lúc cô còn là thiếu nữ, lần đầu nhìn thấy Chủng Thu và Du Chân Ý, kẻ trước phong mang tất lộ, kẻ sau thần hoa nội liễm, song cả hai đều khiến cô cảm thấy kinh diễm.
Du Chân Ý đứng dậy, đầu còn không đến ngực Chu hoàng hậu, nhưng khi hắn dựng thẳng người lên, Chu Thù Chân hệt như bị đuổi xuống chân núi, chỉ có thể ngưỡng vọng nhìn lên đỉnh.
Du Chân Ý hỏi: "Mười người đứng đầu thiên hạ, xác nhận không lầm 2"
Chu Thù Chân gật đầu nói: "Đã hoàn toàn xác định.”
Đột nhiên cô không nhịn được cảm thán nói: "Giống hệt như một trường khảo sát của triều đình đối với quan viên, chỉ là không tàn khốc thế này."
Hai tay Du Chân Ý chắp sau lưng, đưa mắt nhìn ra xa, thần thái tiêu điều. Vị hoàng hậu Nam Uyễn quốc thâm tàng bát lộ kia hỏi một vấn đề: "Đồng Thanh Thanh đến cùng núp ở chỗ nào?"
Du Chân Ý trầm mặc khoảnh khắc: "Chắc là chỉ có Đinh Anh biết."
Chu Thù Chân quay đầu lại, nhìn vị nhân vật thần tiên cao cao tại thượng này, hỏi: "Cảnh giới võ học Đinh Anh rốt cục cao bao nhiêu?”
Du Chân Ý nói một câu kỳ quái: "Ta không biết là ta biết hay không nữa."
Đứa nhỏ sợ sệt tới cực điểm, nhưng sợ quá hóa thành dũng cảm, thế gian chỉ còn lẻ loi một mình nó, rốt cục chỉ là đứa trẻ mới vừa đọc qua máy quyển sách vỡ lòng mà thôi, còn không hiểu cái gì là nhẫn chịu để giữ toàn mạng sống, sắc mặt đầy thù hận, cắn răng nghiền lợi hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Lão nhân cười như mèo vờn chuột.
Đứa trẻ bổ sung nói: "Ta nhất định sẽ giết ngươi! Ta sẽ báo thù cho cha mẹ, ông bà nội!"
Lão nhân đầu đội mũ hoa sen màu bạc chỉ chỉ chính mình, cười nói: "Ta? Thế nhân đều quen gọi ta Đinh lão ma, chính tà hai đạo đều không ngoại lệ. Con em trong giáo thấy ta. đai khái sẽ tôn xưng một tiếng Thái Thượng giáo chủ. Còn về tên gốc, gọi là Đinh Anh, đã nhiều năm rồi không dùng."
Lão nhân hỏi: "Vậy ngươi tên gì?"
Giọng đứa trẻ run rấy, lại vẫn cố sức cao giọng nói: "Tào Tình Lãng!"
Lão nhân trêu đùa nói: "Cái tên này của ngươi dễ chọc người lắm, lại thêm bộ túi da kia, sau này hành tấu giang hồ cần thận bị người đánh."
Hắn tiện tay vung tay áo, cương phong phát lên cửa số giấy bên cạnh, vù vù, giấy dán cửa mỏng manh lại không tốn hại chút nào, hình như có thứ gì đó trong nhà bị đánh ngược ra ngoài.
Đứa trẻ không phát hiện được loại thủ đoạn diệu tới cực điểm này, chỉ biết tức giận đến sắc mặt xanh đen: "Đánh rắm!"
Thân nhân đã chết sạch, cái tên cha mẹ đặt cho trở thành chút niệm tưởng sau cùng cho đứa trẻ.
Lão nhân không thèm để ý, mắt thấy trong viện có mấy con gà mái đang mỗ mỗ tứ xứ.
Lão nhân đứng dậy đi phòng bếp, tới hũ gạo lấy ra một vốc, sau đó ngồi lại vị trí cũ, tiện tay vẫy gạo trên đất, đám gà mái lập tức vỗ cánh hớt hải chạy tới, ăn uống vui thích.
Lão nhân cười nói: "Thế nhân đều sợ ta, nhưng ngươi xem xem, bọn chúng không sợ."
Hắn khom lưng xuống, thân thể nhô ra trước: "Đây chẳng phải cao thủ tông sư, đế vương tướng tướng đều không bằng một con gà?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận