Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 739: Đại Ly Trần Bình An Ở Đây (4)

Chương 739: Đại Ly Trần Bình An Ở Đây (4)Chương 739: Đại Ly Trần Bình An Ở Đây (4)
Chương 739: Đại Ly Trần Bình An Ở Đây (4)
Tỉnh ky lâm trận chiến lực trác tuyệt, cứ như vậy bị Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc xuyên thẳng qua.
Sau khi Tống Vũ Thiêu thành công tạc khai trận hình đầu tiên, phía trước lại là thuẫn bài như núi, sắp xếp thành một đường, giữa những khe hở là ánh đao lẫm lẫm, cũng có trường mâu mọc lên tua tủa như rừng, cao ước chừng một người rưỡi, dưới ánh mặt trời chiếu roi, đầu mâu chỉnh tề rạng rỡ tỏa sáng, nở rộ ra khí thế kinh người chỉ sa trường mới có.
Nếu như cao cao nhảy lên, từ không trung lược hướng chỗ đại kỳ chủ tướng kia, đại quân Sở thị trên đường đợi khách, nhát định sẽ là bộ cung xếp ở phía sau mâu trận, hướng lên phía trên kình bắn.
Trước đó bởi vì tốc độ Tống Vũ Thiêu phá trận quá nhanh, bộ cung bắn xạ không có phát huy công dụng, nhưng điều này tuyệt đối không có nghĩa là bộ cung không có lực uy hiếp, lại càng không nhắc tới trong đó còn lẫn lộn một chiếc cung thần Mặc gia trân bảo của triều đình.
Tống Vũ Thiêu lấy hơi một ngụm khí mới, trong cơ thể khí cơ lưu chuyền như hồng thủy mãnh liệt trút xuống, chính vào lúc này, ở bộ trận phía sau mà tầm nhìn Tống Vũ Thiêu không theo kịp, đã có vài tên cao thủ đứng đầu giang hồ dựa dẫm vào triều đình Sơ Thủy quốc, đạp lên đầu cùng bả vai sĩ tốt, dắt tay nhau phác sát mà đến, đoán chắc khoảng cách Tống Vũ Thiêu lấy hơi, cao cao lướt qua rừng thương dày đặc kia, ai nấy đều mang lợi khí, vừa vặn đánh xuống phía đầu Tống Vũ Thiêu.
Tống Vũ Thiêu khẽ nhún mũi chân, không lùi mà tiến tới, một tay cầm trường kiếm Ngật Nhiên, một kiếm quét ngang, đối diện không trung chém eo ởi tới.
Cho dù Tống Vũ Thiêu cần lấy hơi, nhưng mà võ đạo cảnh giới cách biệt, vị giang hồ tông sư trong mắt thế nhân này căn bản không biết lục cảnh võ nhân khí cơ lưu chuyên cực nhanh!
Ba gã tứ cảnh tiểu tông sư binh khí khác nhau, đúng là đương trường bị luồng kiếm khí hình nửa vòng cung chặn ngang chặt đứt.
Xuất thân giang hồ, chết ở sa trường.
Không biết ba người đó có thể chết không nhắm mắt hay không.
Tống Vũ Thiêu lại một kiếm thẳng tắp chém xuống, bốn năm bộ tốt đại trận thân mặc trọng giáp cùng với mấy người phía sau bọn họ, đồng thời bị luồng kiếm khí thẳng tắp xé trời mà tới, khiến cả người lẫn giáp trụ cùng binh khí, cùng nhau bị chém vỡ nát, bộ tốt xung quanh một thân thiết giáp nhát thời bị tưới đầy máu tươi và chân tay cụt nát, cũng may trọng giáp bộ trận xưa nay trứ danh hậu thế nhờ củng có, sau khi bộ trận bị kiếm khí chém ra một con đường, hầu như nháy mắt bộ tốt phía sau liền tràn lên phía trước, điên cuồng bổ túc chỗ hồng, bộ tốt hai sườn trái phải cũng có ý thức dựa sát về phía trung gian. Sa trường chém giết, kẻ không sợ chết, chưa chắc có thể sống, nhưng những kẻ sợ chết, thường thường hẳn phải chết.
Tống Vũ Thiêu nương theo khoảnh khắc con đường mở lại khép lại, thấy được độ dày đại khái của bộ trận, trong lòng khe khẽ thở dài, mũi chân điểm một cái, cầm Ngật Nhiên trong tay, vẫn là chỉ có thể thân hình nhảy lên, một vạt kiếm khí tùy ý rơi ra, chém đứt rất nhiều rừng thương xếp dày đặc phía trước, đồng thời đột nhiên nắm chặt trường kiếm, một thân kiếm ý che kín thân kiếm, kiếm khí đại chấn, Tống Vũ Thiêu như cầm trong tay một vằng trăng tròn, giống như có thể cùng đại nhật trên đỉnh đầu tranh đoạt quang huy!
Tống Vũ Thiêu hét lớn một tiếng, thân hình cất cao hơn một trượng, kiếm ý cùng kiếm khí đồng thời tăng vọt, vầng trăng tròn vốn to như mảnh ngọc, chợt trở nên vô cùng to lớn, bao phủ Tống Vũ Thiêu vào trong, mặc cho mũi tên như mưa bắn tới, đường thẳng không thay đồi quy luật hướng cây đại kỳ lăng không lăn tới, sau khi tên đánh trúng vằng trăng tròn, toàn bộ mũi tiễn bị bể hư, thân tiễn vỡ vụn.
Thời điểm lần thứ hai lão nhân đồ đen phá trận, thiếu niên bối kiếm phía sau xa xa không khoanh tay đứng nhìn, cũng bắt đầu bôn chạy về phía trước, hành động như thỏ chạy, vô cùng mạnh mẽ.
Ky quân đích hệ Sở thị đương nhiên không cần thiết đồng loạt quay đầu ngựa, tự khiến ky bộ quấy nhiễu lẫn nhau mà thôi, vì thế tự nhiên mà vậy trút hết cơn giận ngập trời lên đầu thiếu niên.
Chỉ là thật không ai ngờ được, một Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc hưởng dự giang hồ hơn một giáp, ngang nhiên phá trận cũng bỏ đi, một giang hò thiếu niên lang không biết chui ra từ xó xỉnh nào, cũng khó chơi như vậy, thiếu niên bối kiếm thân hình thật sự là quá nhanh, một bước có thể bước ra xa hai ba trượng, mà lại xe dịch cực kỷ linh hoạt ở nơi chật hẹp, chẳng những tránh thoát bốn năm mũi tên Mặc gia góc độ gai góc, một loạt mưa tên cũng giống vậy bị hắn xông qua.
Trong lúc chỉ cần hắn chạy về phía trước, tránh cũng không thể tránh được những mũi tên, thiếu niên dứt khoát lấy hai tay đây ra mũi tên thế đại lực trầm, khi thiếu niên cùng ky quân mặt đối mặt bắt đầu đánh lên, nguyên bản khí thế mượn dùng chiến mã vọt tới trước vừa nhanh vừa mạnh, có thể nói chiếm hết ưu thé.
Nhưng mà thiếu niên tạm thời không biết giang hồ nền móng, tựa như một con cá chạch trơn trượt không thể tóm được, xuyên qua khe hở giữa tinh ky, ngẫu nhiên có giao thủ, hắn hoặc là một quyền đấm mạnh vào bên sườn chiến mã, đánh cho cả người lẫn ngựa cùng nhau bay tứ tung văng ra ngoài hai ba trượng, hoặc là lấy đầu vai đụng xéo, cũng là vó ngựa bay lên không, người ngược cùng rơi kết cục thê thảm.
Cuối cùng hắn lại nhẹ nhàng nhảy lên, dẫm lên trên lừng một con ngựa, chuồn chuồn lướt nước, chợt lóe rồi biến mất ở trên những đầu ngựa hoặc là trên lưng chiến mã hậu phương, để cho những ky tốt này chỉ cảm thấy như một trận thanh phong quất vào mặt, đao có bổ ra, thương mâu cũng có đâm ra, nhưng chính là không thể thành công bắt được cho dù chỉ là một góc áo của thiếu niên kia.
Tuyệt đối là tứ cảnh đỉnh phong, thậm chí là ngũ cảnh võ đạo tông sư!
Một gã ky tướng cầm trong tay trường sóc tinh ché, tinh chuẩn đâm hướng cổ thiếu niên không trung, hét to: "Đi chết đi!"
Trần Bình An nghẹo cổ qua, vừa vặn tránh thoát trường sóc ám sát, đồng thời đưa tay nắm lấy thanh mã sóc các ky tướng sa trường tha thiết ước mơ, ky tướng cho dù trong lòng bàn tay huyết nhục mơ hò, thanh trường sóc tổ truyền nâng niu trong tay vẫn bị cướp khỏi tay, Trần Bình An ở trên không trung chuyển hoán thành tư thế hai tay nắm sóc, đâm mạnh xuống hướng mặt đất, trường sóc độ dẻo siêu quần như dây cung tạo thành một đường cong lớn, một tiếng nỗ vang nặng nề, Trần Bình An bị ném lên không trung cao tới bảy tám trượng.
Trong tay vẫn như trước cầm lấy một đầu của trường sóc, không nỡ bỏ ra.
Thiếu niên đeo kiếm vẻ mặt kiên nghị, ở trong tầm nhìn của một đoàn ky quân quay đâu nhìn về nơi xa, ở trước mắt bao người, giống nhau một vị người trong thần tiên ngự phong bay vút, dừng ở mảnh đất trống sau ky trận trước bộ trận, thiếu niên Ống tay áo phiêu diêu, hai chân sau khi rơi xuống đất cũng không ngừng nghỉ, một bước rút lui về phía sau, vung lên cánh tay, dùng sức hướng trời cao ầm ầm ném đi thanh mã sóc kia, sau đó làm ra một động tác vỗ bầu rượu bên hông, nhảy dựng lên, thân hình nháy mắt trôi đi không thấy, tựa như là tiên nhân dùng thần thông tới lui ngàn dặm, sau đó nhìn đến thiếu niên không thể tưởng tượng được, đang đạp lên phía trên trường sóc, một chân trước một chân sau, lại giống như tư thế kiếm tiên ngự kiếm trong truyền thuyết, quân nhân tràn ngập sa trường rất khó lĩnh hội phần tiêu dao thoải mái này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận