Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1166: Năm Ngàn Lính Vây Núi (1)

Chương 1166: Năm Ngàn Lính Vây Núi (1)Chương 1166: Năm Ngàn Lính Vây Núi (1)
Chương 1166: Năm Ngàn Lính Vây Núi (1)
Diêu Trấn không nói thêm cái gì, chỉ nhẹ giọng nói hai tiếng "Trân trọng". Ống bút bằng trúc khắc dấu thiên văn chương thánh hiền kia cũng đã được lão nhân cát giữ cần thận, dự định dùng nó làm một món đồ gia truyền.
Hôm qua Diêu Tiên Chi đã mặt dày mày dạn xin Trần Bình An một bức tự thiếp, coi như đệ nhất trân bảo thế gian. Hôm nay thiếu niên cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói hi vọng sau này Trần công tử nhất định phải tới thành Thận Cảnh. Diêu Cận Chi đầu đội khăn che mặt bất ngờ nói muốn một mình đi cùng Trần Bình An một đoạn.
Diêu Tiên Chi huýt sáo một tiếng, lập tức bị Diêu Lĩnh Chi dùng khuỷu tay đánh mạnh phần eo, đau đến độ thiếu niên ứa cả mồ hôi lạnh.
Diêu Cận Chi mắt tỉnh, nhìn thấy khối ngọc bài giữa eo Trần Bình An hình như khác trước, liếc nhìn một cái.
Trước lúc rời khỏi thành Ky Hạc, đi tới bến Đào Diệp, ngọc bài Trần Bình An chỉ hiện mặt "Tổ sư đường tục hương hỏa".
Hôm nay lại là sáu chữ cổ tiện "Thái Bình sơn tu chân ngã”.
Diêu Cận Chi tâm tư hơi động, ngắm nhìn vị thanh niên từ Bắc Tấn quốc đi tới Đại Tuyên kinh sư này một lúc.
Cô nói mấy câu hàn huyên khách sáo, nội dung tuyệt không có gì quan trọng, nhưng mà vẫn khiến người nhận ra tình cảm chân thành, lửa nhỏ hâm từ từ, như vậy mới càng động người.
Chẳng qua Trần Bình An lại không lĩnh tình, tư vị trong đó, đại khái cũng chỉ có hai người tự biết rõ trong lòng.
Sau cùng Diêu Cận Chi như là đang nói chuyện nhà, thuận miệng kể cho Trần Bình An nghe về nguồn gốc của chữ Chi trong ở thế hệ này của Diêu thị. Thì ra năm xưa có một tiên sinh đoán miệng vân du biên cảnh, bát hạnh tao ngộ binh hoang mã loạn, được gia gia Diêu Trấn cứu, mới vì Diêu gia bói cho một quẻ, trong đó đề cập trong tổ tông Diêu thị từng xuất hiện một nhân vật lừng lẫy.
Chữ "Chi" là chữ bản mạng của người kia, hơn nữa lại trời sinh tương hợp cùng lớp cháu chắt Diêu Trấn, chỉ cần người người có được chữ Chi này sẽ có thể dính chút may mắn của lão tổ tông, có thể giúp lấy tàng phong tụ thủy, nói không chừng lớp vãn bối dựa vào tổ tông che chở hộ sẽ có ai đó đạt tới thành tựu lớn đến không cách nào tưởng tượng. Diêu Trấn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là một niệm tưởng, nên bỏ thêm chữ Chi vào trong tên đám cháu mình, lứa này của Diêu thị có hai mươi mấy người, người người đều có, những nhánh khác cũng không ngoại lệ, Diêu Trần tuyệt không bát công.
Trong đó lại lấy tam Diêu bên cạnh Diêu Trấn là nỗi trội nhất.
Trần Bình An nghe xong, phần nào hiểu được.
Sau cùng Diêu Cận Chi cúi người làm môt lễ van phúc với Trần Bình An.
Trần Bình An ôm quyền hoàn lễ, thoáng do dự một cái, rồi thành tâm thành ý nói: “Cận Chi cô nương, ở thành Thận Cảnh trừ giúp lão tướng quân mưu hoa hoạch sách, ngoài đề phòng các lộ tiểu nhân ra, ngươi cũng phải chú ý an toàn bản thân. Thứ ta nói một câu mạo phạm, sau này vạn nhất gặp phải cửa ải Diêu cô nương tự cho là không qua được, không ngại hỏi lão tướng quân, để ông ấy quyết định, không cần chuyện gì cũng đặt ở trong lòng, một mình gánh chịu.”
Diêu Cận Chi lần đầu tiên tháo xuống mũ che mặt, khẽ cười, lại không nói một lời, chỉ nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An lần nữa ôm quyền cáo biệt.
Một vị đại gia khuê tú như Diêu Cận Chi lại cũng học người giang hồ ôm quyền, trong mắt đầy là quang thải dị dạng, sảng giọng nói: "Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài!"
Trần Bình An đành phải tiếp lời: “Sau này còn gặp lại."
Diêu Cận Chi chưa uống mỹ tửu, hai má lại đã ửng hồng.
Nơi xa, Chu Liễm mỉm cười nói: "Ân tình mỹ nhân khó quên nhất, sóng mắt thu ba quyến luyến người". Tùy Hữu Biên đeo kiếm mà đứng, nhìn mà không thấy.
Trần Bình An về lại bên này, Bùi Tiền đấy túi đeo ra sau lưng, tay cầm Hành Sơn trượng, đoạn đường tiếp theo đã không có thùng xe để ngồi, chẳng qua nó lại rất nóng lòng muốn thử, đi đường có gì mà phải sợ, không thì vết chai nơi bàn chân chẳng phải vô dụng sao?
Trần Bình An đưa tay cáo biệt cùng đội ngũ Diêu gia.
Diệu Tiên Chi nhướng người lên khỏi lửng ngựa, gắng sức vung tay với Trần Bình An.
Đám người Trần Bình An tiếp tục tiến về phía bắc, hắn nhẹ giọng cảm khái nói: "Đáng tiếc không có một trận tuyết lớn, bằng không có thể leo lên Chiếu Bình phong lần nữa, xem xem thành Thận Cảnh rốt cục là tên cảnh nhân gian nhường nào.”
Bùi Tiền cười nói: "Vậy chúng ta đợi đến khi nào tuyết rơi rồi đi?"
Hai ngày nay nó suốt ngày vây ở bên người Diêu Cận Chi, luôn miệng thần tiên tỷ tỷ, kiệt lực lấy lòng người mà tự đáy lòng nó cho là "đẹp đến không dám nhìn", sau đó Diêu Cận Chi quả nhiên tặng nó một phần lễ vật, chứa ở trong một hộp gỗ nhỏ xinh xắn, bên trong có máy khối Áp Thắng hoa tiễn cực phẩm tiền triều phải khổ cực lắm mới thu thập được, ngoài ra còn có một khối gỗ linh chỉ tạo hình cổ phác và vài thứ linh tinh khác, tổng cộng lên tới hơn mười món.
Bạn cần đăng nhập để bình luận