Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1004: Biến Cố (1)

Chương 1004: Biến Cố (1)Chương 1004: Biến Cố (1)
Chương 1004: Biến Cố (1)
Bàn tay trắng sáng như ngọc đặt trên trán co lại, năm ngón như móc câu, phảng phát hận không thể chọc xuyên thiên linh cái của chính mình.
Chu Phì thu ngón tay lại, vỗ nhẹ đầu gối, đột nhiên vung tay áo ra sau.
Vị nữ tử tuyệt sắc quỳ ngoài phòng bị hất bay như vải rách, không đợi rớt đất, đã thịt nát xương tan giữa không trung, đám nữ tử đằng xa kịp tránh ra, nhưng vẫn rất nhiều người bị bắn đầy máu tươi, lại không ai dám cả gan lộ ra chút oán khí nào.
"Chưa hẳn là chuyện xấu." Chu Phì trùng trùng thở ra một hơi, cười nói: "Lão hòa thượng, chúng ta tiếp tục nói chuyện của chúng ta, nói xong rồi ta lại đi giải quyết việc nhà."
Lão tăng á khẩu không nói.
Chu Phì cũng không làm khó người, hỏi: "Sao lại bị trọng thương?”
Lúc này mới ý thức được nữ tử đã chết, Chu Phì thò một tay ra khỏi tay áo, tức tốc kết quyết, là pháp quyết mà tất cả Phật môn Đạo môn trong thiên hạ đều chưa từng ghi chép. Ngoài phòng lờ mờ hiện ra thân ảnh mờ mịt của vị nữ tử kia, sau khi chết vẫn sợ sệt vạn phần, rụt rè bay tới chỗ Chu Phì, miệng môi hơi động, lại không có chút thanh âm nào.
Chỉ riêng một mình Chu Phì là nghe thấy rõ ràng.
Lão tăng thở dài một hơi.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Hai ngón tay Chu Phi vê nhẹ, hồn phách nữ tử ngưng tụ thành một hạt châu trắng như tuyết nơi đầu ngón tay, được hắn nhè nhẹ thả vào trong tay áo. Làm xong mới ngắng đầu nhìn lão tăng Kim Cương tự, nói thẳng: "Nói tới chuyện chiếc váy áo kia, ta biết có liên quan đến ngươi, Chủng Thu còn vì chuyện này mà tới chùa tìm ngươi."
Nhưng lão tăng lại vẫn không muốn nói chính sự, ánh mắt đầy vẻ hồi tưởng, nhìn ra khu rừng bóng cây xanh um ngoài phòng: "Bằn tăng có một sư đệ, lúc trẻ cùng lúc tu Phật pháp. Hắn nói không nhìn không vô chuyện bi thương thế gian, nhìn thấy, hắn khó lòng mà không suy nghĩ, thế gian vốn đã có Phật, sao lại vẫn thế này, mai sao dù hắn tu thành Phật cũng đâu thay đổi được gì? về sau ta rời xa chùa miều nhỏ quê nhà, không biết vị sư đệ kia hiện nay...”
"Đã thành Phật chưa?”
Chu Phì đè nén nộ ý trong lòng, nhẹ nhàng lắc đầu, cười khẩy nói: "Nơi nhỏ như vậy, thành Phật sao được, lão hòa thượng ngươi suy nghĩ nhiều rồi."
Lão tăng lắc đầu nói: "Ta chỉ muốn biết sư đệ còn tại thế hay không, nhiều năm vậy rồi, lòng vẫn nhớ tới cháo trắng do sư đệ làm."
Chu Phì muốn đứng dậy: "Không nói nhảm với ngươi nữa, tiễn ngươi một đoạn, để ngươi đích thân đi hỏi sư đệ ở dưới kia còn biết nấu cháo trắng hay không."
Lão tăng sắc mặt hờ hững, mỉm cười nói: "Nếu ta giúp Chu Phì ngươi lấy được bộ kim thân La Hán trong cung, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện hay không?”
Chu Phì lần nữa ngồi xuống, cảm tháy hứng thú hỏi: "Ta?"
Lão tăng xòe bàn tay ra, sờ sờ đầu trọc, cảm khái nói: "Ta vốn không định làm hòa thượng, nhưng từ nhỏ đã bị ném ở trước cửa chùa miếu, được sư phụ hảo tâm thu dưỡng, khi xưa ta và sư đệ suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây, luôn mong muốn lớn lên để đi ra khỏi chùa."
Chu Phì ôm bụng cười lớn.
Lão tăng cởi xuống cà sa khoác ngoài, xếp đặt chỉnh tê đặt ở một bên, nhẹ giọng nói: "Xin ngươi giúp cô ấy tìm ra một cách để thoát thân, đừng bị cầm cố ở nơi "nhỏ bé" này nữa.”
Một chiếc váy áo dài tay màu xanh phiêu đãng xuất hiện trong góc phòng.
Đám mỹ nhân ở ngoài phòng hầu hạ Chu Phì nhiều năm, thấy nhiều biết rộng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy chiếc váy áo phiêu diêu giữa không trung kia, ai nấy vẫn không khỏi cảm thấy kinh diễm.
Váy áo bay tới bên cạnh lão tăng, mép váy chậm rãi rơi xuống đất, lờ mờ thấy được đang làm tư thế ngồi.
Lão tăng sau khi cởi cà sa, lời nói cũng trực tiếp hơn, không còn vòng vo như trước: "Nhiều năm đảm nhiệm tiếp diễn minh đăng và giảng kinh ở Kim Cương tự này, ngày qua ngày, năm qua năm, nói vạn ngàn câu kinh văn Phật pháp cho mọi người nghe, đủ loại nhân vật, tam giáo cửu lưu, bọn họ nghe cũng chỉ nghe vậy thôi, đại chiến sa trường đánh thì vẫn cứ đánh, giang hồ cừu sát vẫn cứ cừu sát, chẳng lẽ phải bắt một tên hòa thượng như ta cằm lấy đao ởi trừ bạo an dân, lấy giết chóc để ngừng giết chóc? Lấy đao gác trên cổ, bức bọn họ hướng tới Phật thiện?"
Váy áo nâng lên một bên tay áo che nơi cổ áo, bày ra bộ dạng che miệng cười mỉm.
Lão tăng nhìn chằm chằm Chu Phì: “Làm được ư?2”
Bạn cần đăng nhập để bình luận