Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1581 - Có Những Trùng Phùng Thật Trớ Trêu (4)



Chương 1581 - Có Những Trùng Phùng Thật Trớ Trêu (4)




Thôi Sàm vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh từ đầu đến cuối, nhìn chằm chằm vào bức tranh tự nhủ: “Tên Tề Tĩnh Xuân âm hồn bất tán kia đã chết đến mức không thể chết hơn được nữa. Vậy chúng ta cũng không cần ngại mà bàn về vấn đề này một chút nhé, ví dụ như Tề Tĩnh Xuân có tài đánh cờ thông thiên, thôi diễn sâu xa, đã tính được đến tận kiếp nạn lần này của Thư Giản hồ, thế là trước khi chết Tề Tĩnh Xuân đã dùng một loại bí thuật đặt một phần hồn phách của bản thân ở một nơi nào đó của Thư Giản hồ, nhưng mà ngươi có nghĩ đến Tề Tĩnh Xuân là người đọc sách như thế nào hay không? Hắn thà rằng bản để cho Triệu Diêu, người mà bản thân gửi gắm hy vọng không kế thừa hương hỏa văn mạch của mình cũng muốn cho Triệu Diêu được đi xa học hỏi một cách an ổn, thế ngươi cảm thấy hồn phách không hoàn chỉnh kia của Tề Tĩnh Xuân sẽ không âm thầm đứng ở một góc nào đó nhìn Trần Bình An, rồi mong hắn có thể được sống là tốt, vô ưu vô lo, bình an yên ổn, không hi vọng sau này vai của Trần Bình An sẽ không phải gánh những thứ lộn xộn kia hay sao? Đến cả ngươi mà cũng biết thương xót cho người thầy mới của mình, ngươi nghĩ Tề Tĩnh Xuân hắn sẽ không thương xót hay sao?”
Thôi Sàm cười cười: “Đương nhiên ta không phủ nhận cho dù hồn phách của Tề Tĩnh Xuân có bị chia ra làm ba phần thì ta vẫn sẽ có chút kiêng dè như trước, nhưng bây giờ nếu ông ta dám mạo hiểm ló đầu ra để ta bắt được dấu vết để lại thì ta sẽ không để cho ông ta có cơ hội được mở miệng nói thêm một câu này nữa, một chữ thôi cũng không được.”
Thôi Đông Sơn quay đầu nhìn Thôi Sàm bằng ánh mắt si ngốc, người này là mình sau khi lớn lên và già đi: “Ngươi nói, vì sao ta lại biến thành ngươi của bây giờ vậy?”
Thôi Sàm mỉm cười, ngón tay chỉ xéo xéo về phía chiếc xe ngựa kia: “Câu nói này, sau khi Trần Bình An gặp mặt Cố Xán hẳn là hắn cũng muốn hỏi Cố Xán như vậy, vì sao lại biến thành loại người mà năm xưa mình ghét nhất.”
Thôi Sàm cũng không nhìn Thôi Đông Sơn và tòa lôi trì vàng kim đang hơi lắc lư kia, từ từ cất tiếng: “Chưa nói đến chuyện chỉ dựa vào ngươi vốn không giết được ta, cho dù ngươi có giết ta thì nút thắt chết này vẫn là nút thắt chết, giống như đại thế thiên hạ vậy, không thay đổi được. Cho nên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ngồi đó đi thôi, thừa dịp vẫn còn chút thời gian, đừng trở về Đại Ly, những vấn đề mà Thôi Đông Sơn ngươi không hiểu có thể hỏi Thôi Sàm ta.”
Đương nhiên Thôi Sàm không nói thêm gì nữa.
Trong lâu trở nên yên tĩnh lặng lẽ.
Dường như Thôi Sàm nhớ đến chuyện lý thú gì đó, cười hỏi: “Nếu như ngươi không hỏi, vậy thì để ta hỏi ngươi cũng được, ngươi nói xem nếu như Cố Xán trả lời lại câu hỏi kia của Trần Bình An thì tâm trạng của Trần Bình An sẽ là gì? Ví dụ như... Ừ, có thể Cố Xán sẽ hùng hổ khí khái nói với hắn, ta cảm thấy ta không làm sai, có bản lĩnh thì Trần Bình An ngươi giết chết ta đi, hay ví dụ như... Lúc Cố Xán ta và mẫu thân ta bị người ta ức hiếp ở Thư Giản hồ thì Trần Bình An ngươi đang ở đâu?”
Ánh mắt Thôi Đông Sơn mông lung, ngơ ngác nhìn về phía lão giả mặc nho sam kia, là do mình của bây giờ đã từng bước thay đổi trở thành như vậy.
Thôi Sàm mỉm cười nói: “Thật ra sau khi mỗi người lớn lên, bất kể là có đọc sách hay không thì ít nhiều đều sẽ cảm thấy cô đơn, dù là người thông minh hơn một chút thì trong thâm tâm sâu thẳm cũng có thể cảm nhận được thiên địa nhân gian, trong một khoảnh khắc bất chợt nào đó, dường như nó không phải là đứng yên không động đậy. Đặt tay lên ngực tự hỏi một chút sẽ mơ hồ có được cảm giác như được đáp lại, hối hận, biết như vậy gọi là gì không? Ngươi không biết, bởi vì điều này là do mấy năm gần đây Thôi Sàm ta mới nghĩ thôi thôi, trước đó Thôi Đông Sơn ngươi đi ngược lại dòng nước, càng đi càng lui, ta không nói thì ngươi sẽ không hiểu, đó gọi là lương tri của con người. Thế nhưng loại cảm giác này chắc chắn sẽ không làm cho cuộc sống của một người trở nên tốt hơn mà sẽ chỉ làm cho người đó càng thêm khó chịu, người tốt hay kẻ xấu đều như vậy thôi.”
Thôi Sàm tiếp tục nói: “Đúng rồi, trong lúc ngươi hoang phí thời gian đi thư viện Đại Tùy thì ta đã nói cách nghĩ của chúng ta năm đó cho lão thần quân nghe, xem như giúp ông ta giải được một khúc mắc nhỏ. Ngươi nói xem loại tồn tại như lão thần quân, chỉ một thứ khắc sâu trong lòng mà đã tốn gần vạn năm thời gian để nó vơi đi, ngươi cảm thấy Trần Bình An cần bao nhiêu thời gian đây? Còn nữa, nếu như đổi lại là Thôi Sàm ta thì một câu nói vô tâm "sẽ suy nghĩ lại" kia của Trần Bình An, bởi vì một đáp án khác hoàn toàn với lão tú tài mà khóc bù lu bù loa lên, giống như dáng vẻ của ngươi bây giờ vậy.”
Thôi Đông Sơn giơ cánh tay lên đặt ngang trước mắt.
Thôi Sàm cười nói: “Đến cả tâm trạng để mắng ta một tiếng lão rùa già cũng không có, xem ra là đau tận tim gan thật rồi, cũng đáng thương không khác gì Trần Bình An, chẳng qua ngươi đừng nóng vội, tiếp theo đây, tiên sinh ta sẽ chỉ càng thêm đáng thương, càng thêm đau lòng hơn so với học sinh mà thôi.”
Thôi Đông Sơn ngửa ra sau ngã xuống, trên mặt đầy nước mắt nước mũi tèm lem hòa vào nhau, hic hic nấc nghẹn ngào.
Vẻ mặt Thôi Sàm vẫn không có cảm giác gì, nói: “Nếu như ta nhớ không lầm thì lần đầu tiên tâm trạng thê thảm như vậy cũng là đã lâu lắm rồi, lúc đó chính là ở trên gác mái tòa thư lâu bị gia gia lấy mất cái thang ở quê chúng ta, lần đó ta chắc cũng bằng bằng tuổi của ngươi bây giờ. Lúc đó ta giận gia gia nên đã cố ý xé một quyển sách thánh hiền mà gia gia yêu quý nhất rồi lấy đi chùi đít, ném đi, sau khi gia gia nhìn thấy mấy cục giấy đó xong thì không có thẹn hóa thành giận, thậm chí cũng không nói gì, cũng không mắng ta, chỉ lắp lại cái thang lần nữa rồi đi luôn.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận