Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1296: Điềm Báo (4)

Chương 1296: Điềm Báo (4)Chương 1296: Điềm Báo (4)
Chương 1296: Điềm Báo (4)
Trần Bình An gật đầu nói: "Tiên gia phủ đệ trên núi, như thế nào cũng cần một vị nhân vật mặt tiền đối nhân xử thế không bắt bẻ được lỗi gì."
Trương Sơn Phong có chút thương cảm.
Hiển nhiên là nhớ tới sử môn mình, xông pha bên ngoài máy năm, xét đến cùng là có chút nhớ cái mũi hèm rượu và tiếng ngáy như sắm của sư phụ.
Nếu không phải gặp Trần Bình An cùng Từ Viễn Hà, chỉ sợ vị thiên sư khác họ chưa vào gia phả Long Hỗ sơn này đã sớm ảm đạm quay về Bắc Câu Lô Châu.
Đến hào trạch đại viện Đại Trạch bang xây, đã có vị quản sự khôn khéo có tài chờ đã lâu ở cửa chính, hơi nghiêng người khom lưng, dẫn bọn Trần Bình An đi về phía chỗ ở.
Sau khi đoàn người Trần Bình An đều về chỗ ở...
Tại một nhã xá u tính phía sau Kim Quế quan còn xa hơn mấy cây quế, Hứa Bá Thụy đứng ở trong sân rất cung kính.
Hành lang dưới mái hiên cực kỳ rộng rãi sạch sẽ, dưới bậc thang có ba đôi guốc gỗ, một vị lão đạo nhân tiên phong đạo cốt, chính là quan chủ Trương Quả, tu sĩ Long Môn cảnh.
Còn có hai vị khách quý "trượng nghĩa ra tay", trấn áp bọn gây rối, thật ra đều từng có tiếp xúc với Trần Bình An.
Thanh niên khôi ngô Khương Uấn, Thanh Loan quốc đại đô đốc Vi Lượng.
Giờ phút này ba người ngồi vây quanh một cái bàn, đang đều ăn một bát mỳ chay, măng mùa xuân, nắm trên núi, cộng thêm vài loại rau dại sinh sôi trên núi rừng vào mùa xuân, tàu hủ ky, cùng với nước mỳ đun nhỏ lửa, hương thơm tràn ngâp. Sau khi Hứa Bá Thụy nói quan cảm mơ hồ của mình đối với đoàn người Trần Bình An, quan chủ Trương Quả cười bảo vị đệ tử này lui ra nghỉ ngơi.
Lão đạo sĩ hỏi: "Là trùng hợp, hay là bị bọn họ truy tìm nguồn gốc nên mới tìm đến đây?"
Vi Lượng nghĩ nghĩ,"Trùng hợp đó, nếu không phải Hứa Bá Thụy mặt mũi lớn, đám người này vốn nên đi chặn cửa phủ nhà ta rồi."
Vi Lượng quay đầu nhìn phía Khương Uần,"Ta thấy trước đó mặt người đổi sắc, không lẽ ngươi quen người này?"
Khương Uần gật đầu nói: "Là dân bản xứ Ly Châu động thiên, lần đầu tiên gặp mặt, vẫn là dân chúng bình thường, sau mấy năm, nghiêng trời lệch đất, thiếu chút nữa không nhận ra, con người hắn không tệ, nhưng ta nhắm chừng người này liên quan đến không ít chuyện, lúc trước gặp ở bến Phong Vĩ, ta đã không dám tán gẫu thêm mấy câu với hắn."
Vi Lượng cười nói: "Nếu là người bản xứ Ly Châu động thiên, vậy thì cũng không có gi kỳ quái."
Khương Uần không có dị nghị gì đối với điều này.
Người ngoài như hắn còn phải mang theo đồng tiền Kim Tinh tới nhà tìm cơ duyên, thật ra vẫn kém vị dân bản xứ nào đó ngồi chờ phúc duyên rơi xuống đầu.
Nhưng hắn xem như một kẻ khá may mắn trong số những người ngoài, có thể mang sợi Tỏa Long Tác kia đi luyện hóa thành vật bản mạng, đây là niềm vui ngoài dự liệu cực lớn, với fu vi của sư phụ mà vẫn cảm thấy chấn động gấp bội, cực kỳ vui sướng, mỉm cười nói mình không chừng là đoạt được không ít khí vận của Vân Lâm Khương thị, mới có thể được tạo hóa lớn vậy. Lúc ấy sợi xích sắt rủ xuống ở giếng nước động thiên kia, bị hắn liếc một cái nhìn trúng, sau khi lấy được, sư phụ đặc biệt tìm bằng hữu hỗ trợ giám định, ra kết luận, ít nhất là di vật trân quý của đại tu sĩ Tiên Nhân cảnh, trước khi cởi bỏ toàn bộ bí thuật cắm chế, đã là một món bán tiên binh hàng thật giá thật.
Cũng có người đồn loại Tỏa Long Tác này phẩm trật tối cao, gọi là Trảm Long Tác, uy thế so hoành tráng hơn nhiều với Long Vương Lâu có thể giam cầm bắt bớ Địa tiên giao long viễn cổ, đại tu sĩ chỉ cần ném nó ra, sẽ có thể thoải mái trói giao long, tùy tay rung lên, có thể lột da rút gân giao long ngay tại chỗ, chỉ để lại một cột sống và một viên ly châu.
Nhưng cơ duyên lớn nhất của Ly Châu động thiên, không nằm ở trên những "vật chết" này.
Nhưng năm vật nhỏ kia thì không phải ai đào ba thước đất là có thể tìm thấy được, chỉ có thể dựa vào số phận.
Khương Uẫn còn không được nhìn thấy chúng nó dù chỉ một lần.
Lão đạo nhân Trương Quả buông đũa, vỗ vỗ bụng,"Ích cốc nhiều năm, vì khoản đãi các ngươi là hai vị khách quý hạng nhất nên ngoại lệ một lần, cảm giác cũng không tệ.”
Trương Quả nheo mắt cười hỏi: "Vi đại đô đốc, làn này Kim Quế quan tốn khí lực lớn như vậy, vừa là mở cửa thu đồ đệ, vừa là cố ý tiết lộ bí mật cây quế tổ tông nhà ta có thể luyện hóa bán tiên binh, để bọn gây rối trà trộn vào trong, lúc này mới đóng cửa đánh chó, giúp Thanh Loan quốc các ngươi đánh giết mười máy tu sĩ ngoại lai. Đường thị hoàng đế không tỏ ý chút nào?"
Vi Lượng cười nói: "Tỏ ý? Có chứ, không phải ta đang ngồi ở đây ăn bát mỳ chay sao?”
Trương Quả đưa tay chỉ chỉ Vi Lượng,"Tổ sư gia đạo quan năm đó nói không sai, vắt cổ chày ra nước! Khó trách người phải truyền lời xuống, muốn Kim Quế quan bớt giao tiếp với tòa đô đốc phủ này của ngươi."
Vi Lượng còn lại nửa bát mỳ chay đã buông đũa, kết quả bị thanh niên khôi ngô đoạt lấy cái bát. Vi Lượng coi như không thấy điều này, nói với quan chủ Trương Quả: "Ngươi biết đủ chứ, Kim Quế quan ban đầu xây dựng, không có hương khói gì, là ai mời Lý Đoàn Cảnh đến chỗ các ngươi ăn mỳ chay? Còn có lần này, Vân Lâm Khương thị Khương đại công tử, Trương Quả ngươi tự mình mời được? Một bát mỳ chay vớ vẫn, cho dù ngươi bưng đến trước mắt người ta, Khương Uấn vui vẻ càm đũa?"
Khương Uẫn vùi đầu ăn mỳ, không quá nể mặt Vi Lượng,"Một đôi đũa là đủ, mỳ chay cho thêm mấy bát là được."
Trương Quả cười ha ha, tâm tình tốt.
Trong án tượng, con em Vân Lâm Khương thị, kẻ nào cũng mắt cao hơn đỉnh, vị tu sĩ trẻ tuổi tên là Khương Uẫn này không giống máy, đã kết bạn mà ởi cùng Vi Lượng, hơn nữa quan hệ tâm đầu ý hợp, hẳn là không phải xuất thân bàng chỉ tiều tộc của Khương thị, vậy thì có chút thú vị rồi. VI Lượng do dự một phen, nói: "Trương Quả, tiểu nha đầu Yên Chỉ trai kia, về sau phiền ngươi quan tâm hơn hơn chút."
Trương Quả cười nghiền ngẫm,"Bên hông tiểu nha đầu giắt đao dọc giấy 'Tối Nhĩ, hẳn là vật năm đó ngươi tặng cho nữ tổ sư nào đó của Yên Chỉ trai nhỉ?"
Vi Lượng thở dài một tiếng.
Trương Quả chưa được một tác lại muốn tiến một thước, những tình thù hồng trần này, thật ra mỗi vị tu sĩ trung ngũ cảnh ít nhiều đều sẽ có, quay đầu lại nhìn, chỉ là nhất thời mà thôi. Chỉ xem tu sĩ có nhớ tình cũ hay không.
Ân thù dưới núi ngày xưa, sau khi một bên trong đó trở thành tiên gia, tình huống sẽ rất phức tạp.
Tu sĩ mang thù, ân oán trăm năm như mới, thường xuyên sẽ có một số hào môn gia tộc trên địa phương không hiểu vì sao lại gặp tai họa bất ngờ, một hồi tai bay vạ gió, thường thường nhổ cỏ tận gốc, không giữ lại một ai.
Tu sĩ niệm tình, như vậy con cháu mười mấy đời sau của vị dưới núi nào đó, nói không chừng vẫn có thể lặng yên hưởng thu ân trach tổ ám. có thể ngay cả chính bọn họ cũng không biết vì sao, vì sao nhiều lần kiếp nạn đều có thể tránh được, trong cõi minh minh, như luôn có một bàn tay đang che gió chắn mưa cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận