Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1492 - Điều Đắc ý Nhất Nhân Gian (2)



Chương 1492 - Điều Đắc ý Nhất Nhân Gian (2)




Người hộ đạo Chân Võ sơn căng thẳng trong lòng, trầm giọng nói: "Không thể."
Trĩ Khuê chỉ là nhìn chằm chằm Mã Khổ Huyền.
Mã Khổ Huyền cười nói: "Ở Thư viện Sơn Nhai có Thánh nhân tọa trấn, ta không thể giết Trần Bình An. Nhưng mà ngươi có thể cho ta một kỳ hạn, ví dụ như một năm, ba năm chẳng hạn. Nhưng nói thật, nếu lời đồn là thật, hiện tại khó mà giết Trần Bình An, trừ phi. . ."
Trĩ Khuê ồ một tiếng, trực tiếp ngắt lời Mã Khổ Huyền, "Quên đi. Xem ra ngươi cũng không có gì lợi hại, Lục Trầm cũng thật là, vừa ra tay đã tặng cho con cháu đời sau của thiên quân Tạ Thực, chính là tên ngốc lông mày dài kia một tòa Linh Lung Bảo Tháp có thể sánh với tiên binh, đến lượt ta lại hẹp hòi như vậy."
Tên tu sĩ Chân Võ sơn sợ rằng Mã Khổ Huyền nghe những lời này sẽ thấy căm tức. Thế nhưng lúc hắn dùng bí pháp nhìn trộm tâm hồ, thì lại là bình tĩnh không gợn sóng, thậm chí mặt gương còn có chút ánh sáng lung linh tượng trưng cho vui sướng.
Mã Khổ Huyền cười sáng lạn: "Vương Chu, cô chờ đi, một ngày nào đó ngươi sẽ biết ta là tốt nhất. Bất kể tiên binh giá trị không thể đong đếm, hay con cưng của trời gặp nhiều may mắn, tới cuối cùng quay đầu nhìn lại, đều chỉ là món đồ rách nát và những con kiến yếu ớt mà thôi."
Trĩ Khuê có chút kỳ quái, "Ngươi thích ta ở điểm gì? Trên trấn nhỏ, ta với ngươi cũng không tiếp xúc nhiều, nếu ta nhớ không nhầm, hình như chúng ta còn chưa từng nói chuyện với nhau."
Bị xem nhẹ và lạnh nhạt như vậy, biểu hiện của Mã Khổ Huyền vẫn đủ để khiến toàn bộ lão tổ tông Chân Võ sơn trố mắt, chỉ thấy hắn vậy mà có chút ngượng ngùng, nhưng không trả lời câu hỏi..
Trĩ Khuê bỗng nhiên cười thành tiếng, đưa tay chỉ về hướng Mã Khổ Huyền, "Mã Khổ Huyền ngươi không phải là con cưng của trời danh tiếng thịnh nhất Bảo Bình châu hiện giờ sao?"
Mã Khổ Huyền nhếch khóe miệng, trong nháy mắt liền khôi phục bề ngoài bá đạo mà thế nhân quen thuộc, thiên phú trác tuyệt, làm cho người cùng lứa tuổi sinh lòng tuyệt vọng, làm cho những tu sĩ thế hệ trước cảm thấy mình sống vô dụng mấy trăm năm nay, mấu chốt là Mã Khổ Huyền mấy lần xuống núi rèn luyện, hoặc là giằng co chiến đấu với người khác ở Chân Võ sơn, chém giết quả quyết, tàn nhẫn máu tanh, trong giây lát đã phân ra sinh tử, hơn nữa thích diệt cỏ trừ tận gốc, mặc kệ bản thân có chiếm lý không cũng không tha người khác.
Mã Khổ Huyền chậm rãi nói: "Ta không phải là con cưng của trời gì cả."
Con mèo đen ngồi xổm trên vai hắn cuộn mình lại, nâng móng vuốt lên liếm láp, nhìn càng thêm dịu ngoan.
Trĩ Khuê liếc mắt đánh giá hắn một cái, bĩu môi, "Tùy ngươi."
Mã Khổ Huyền hỏi: "Nếu ngày nào đó ta đánh chết Tống Tập Tân, cô có tức giận không?"
Trĩ Khuê tựa như có chút căm tức, trợn mắt nói: "Mã Khổ Huyền, mong ngươi trước khi có đủ bản lĩnh thì đừng mạnh mồm, bằng không như vậy làm cho người khác rất chán ghét."
Mã Khổ Huyền cười nói: "Ta nghe lời cô."
Người hộ đạo Chân Võ sơn nhìn Mã Khổ Huyền từng bước trưởng thành kia cảm thấy tâm trạng thực phức tạp.
Thiên Quân Kỳ Chân lại thờ ơ với những chuyện này.
Nhưng vì tôn kính Lục chưởng giáo đã trở về Bạch ngọc kinh kia nên mới nhẫn nại đứng ở chỗ này, xem vãn bối nói chuyện với nhau.
Mặc kệ là Trĩ Khuê hay Mã Khổ Huyền, chỉ cần ngày nào bọn họ còn chưa đột phá thượng ngũ cảnh, thì vẫn chỉ là hai món đồ sứ đẹp đẽ hơi đụng vào sẽ vỡ nát.
Mã Khổ Huyền tiếc nuối nói: "Ta muốn tới vương triều Chu Huỳnh, giết vài tên kiếm tu Địa tiên làm cơ hội đột phá cảnh giới."
Trĩ Khuê không chút để ý nói: "Ngươi muốn đi đâu thì đi đi."
Mã Khổ Huyền cười ha hả, quay đầu nói với Kỳ Chân: "Vậy mời Thiên Quân đưa chúng ta ra khỏi thành."
Kỳ Chân gật gật đầu, nói với Trĩ Khuê một câu hẹn gặp lại, tiếp theo ba người đã biến mất không thấy gì nữa.
Đại trận ở kinh thành Đại Tùy không hề phát hiện có chỗ nào khác thường.
Ra vào như chốn không người.
Trong toàn bộ thế tục tại Bảo Bình châu, chỉ sợ chỉ có kinh thành Đại Ly mới làm vị Thiên Quân này hơi kiêng kị một chút.
Trĩ Khuê tựa vào lan can, cảm thấy buồn ngủ, nhắm mắt lại, một ngón tay tùy ý lướt qua lan can, rung động két két.
Cô xoay người, lưng tựa lan can, đầu ngửa ra sau, đường cong toàn thân đẹp như tranh vẽ.
Cô gập ngón tay lại, lần lượt búng tay làm đạn, đống chuông gió dưới mái hiên phát ra những tiếng leng keng.
Trong hoàng hôn.
Nàng mở to đôi mắt có đồng tử dựng đứng màu vàng.
Dị tượng tiêu tán.
Cô đứng lên, duyên dáng yêu kiều, nhìn phía cửa sân bên kia cười cười.
Tống Tập Tân đi vào sân, toàn thân vẫn còn mùi rượu thoang thoảng.
Cô hỏi: "Đi Thiên tẩu yến chơi có vui không?"
Tay áo của Tống Tập Tân run lên, cảm thán nói: "Đám lão gia trên yến hội này hận không thể rút gân lột da, ăn thịt uống máu ba người chúng ta, làm ta sợ muốn chết."
Trĩ Khuê tò mò hỏi: "Không phải ký kết minh ước trăm năm sao? Không oán không thù gì với công tử, thiết kỵ Đại Ly chúng ta cũng chưa dẫm lên nhà cửa bọn họ đã trực tiếp đi về hướng nam rồi, vì sao thái độ của bọn họ vẫn ác liệt như vậy?"
Tống Tập Tân dựa thân vào lan can, nghĩ một hồi rồi hồi đáp: "Sống những ngày lành quá lâu, không chịu nổi chút uất ức nho nhỏ."
Trĩ Khuê lộ vẻ mặt giật mình nói: "Như vậy sao, vậy tính tình của nô tỳ tốt hơn bọn hắn nhiều."
Tống Tập Tân nghĩ lầm nàng đang nói tới những chuyện rắm thối xúi quẩy ở phụ cận mấy con phố ngõ hẻm năm đó.
Thế là nở nụ cười: "Chờ công tử có tiền đồ rồi chắc chắn sẽ giúp ngươi xả giận."
Trĩ Khuê ừm một tiếng, hỏi: "Ba quyển sách kia, công tử đã có thể nhìn ra môn đạo chưa?"
Tống Tập Tân có chút mỏi mệt, nhắm mắt lại, hai tay xoa hai thái dương, "Nói không chừng chỉ là những quyển sách bình thường, hại ta nghi thần nghi quỷ lâu như vậy."
Tống Tập Tân đột nhiên thò tay vào ống tay áo, lấy ra một con thằn lằn màu vàng đất nhìn rất bình thường như thể có thể gặp được ở bất cứ đâu, tiện tay đặt trên đất, "Trong thiên tẩu yến nó vẫn luôn rục rịch, nếu không phải Hứa Nhược sử dụng kiếm ý áp chế, đoán chừng đã lao thẳng tới Hoàng đế Đại Tùy, ăn thịt người ta làm bữa khuya."
Tỳ nữ ngồi xổm xuống, lấy ra một đồng tiền Cốc vũ, đặt ở lòng bàn tay.
Con thằn lằn sợ hãi rụt rè, không dám nuốt món đồ ăn ngon.



Bạn cần đăng nhập để bình luận