Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1644: Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (5)

Chương 1644: Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (5)Chương 1644: Lòng Người Giống Như Nước Chảy Chỗ Thấp (5)
Trần Bình An nói: 'Rượu Hoàng Đằng, cung tường liễu. Rượu nhà quan ở quê hương Hồng Tô, Thư Giản Hồ đảo Cung Liễu, cùng với luồng sát khí quanh quẩy không thể xua đi trên người Hồng Tô, trong khi xem xét, tràn đầy ý ai oán phẫn hận cố chấp. Cũng không cần ta xem qua bí lục dã sử của Thư Giản Hồ, năm đó mối tình của Lưu Lão Thành cùng đệ tử nữ tu không đi đến đâu, người sau đã chết bất đắc kỳ tử, Lưu Lão Thành rời khỏi Thư Giản Hồ là chuyện thế nhân đều biết. Lại liên hệ với Lưu Chí Mậu ngươi cẩn thận như thế, tất nhiên biết được đối thủ lớn nhất trở thành cộng chủ Thư Giản Hồ, hoàn toàn không phải đảo Lạp Túc mà là hai đảo Thanh Trủng với Thiên Lão làm nội ứng của ngươi và Đại Ly, mà Lưu Lão Thành từ đầu đến cuối không chịu lộ diện, ngươi dám tranh giành quân chủ giang hồ này, ngoại trừ Đại Ly là chỗ dựa vững chắc, giúp ngươi tập hợp đại thế, tất nhiên ngươi còn có thủ đoạn ngấm ngầm xấu xa, có thể dùng nó để bảo vệ bản thân, để lại một con đường lui, đảm bảo có thể khiến cho Lưu Lão Thành tu sĩ thượng ngũ cảnh một khi trở lại Thư Giản Hồ, ít nhất sẽ không giết ngươi."
(Trích ý từ bài thơ Thoa đầu phụng: Hồng tô thủ, Hoàng đằng tửu, Mãn thành xuân sắc cung tường liễu. Dịch nghĩa: Bàn tay mềm như bánh hồng tô, Rượu hoàng đằng thơm ngon, Sắc xuân khắp trong thành, liễu giam trong tường cung thành. )
Lưu Chí Mậu cười sảng khoái.
Thật là tri kỷ!
Thật sự là đánh vỡ đầu cũng không nghĩ tới, một Thư Giản Hồ lớn như vậy, đến cuối cùng, lại là một chàng thanh niên xứ khác mới là tri kỷ của Lưu Chí Mậu này!
Thần sắc của Trần Bình An có vẻ hơi mệt mỏi: "Ta đưa ra một nửa yêu cầu trước, ngươi chắn chắn đang động tay động chân trên người mẫu thân Cố Xán, thu lại đi. Hiện giờ Cố Xán đã không còn uy hiếp đối với ngươi, hơn nữa chuyện cấp bách của ngươi lúc này, là Lưu Lão Thành của đảo Cung Liễu, là giữ vững vị trí quân chủ giang hồ như thế nào. Về phía Đại Ly, ta sẽ thử xem, ta sẽ giúp ngươi bí mật giải quyết. Ít nhất không để cho ngươi bị coi như một đứa con bị bỏ rơi, trở thành đá lót đường để Lưu Lão Thành lên đỉnh."
Lưu Chí Mậu nhíu mày nói: "Sống chết của Hồng Tô vẫn còn đang nằm trong tay ta.
Tiên sinh chưởng quỹ trẻ tuổi hai má hơi lõm xuống, cầm lấy kiếm, uống một ngụm rượu, ho khan vài tiếng rồi nói: "Ngộ nhỡ thì sao? Lỡ như Lưu Lão Thành đã không còn là đảo chủ của đảo Cung Liễu năm đó nữa, nếu lỡ liên quan đến đại đạo tiến về phía trước của ông ta, Hồng Tô thật sự còn quan trọng như vậy sao? Năm đó không nỡ, ngươi chắc chắn hiện giờ vẫn không nỡ sao? Nói không chừng một khi 'ngộ nhỡ thật Sự xảy ra, ông ta trực tiếp kết liễu tánh mạng của Hồng Tô, rồi một quyên đánh chết người vì dám đụng vào vảy ngược của Lưu Lão Thành. Cho nên ta nói, Lưu Chí Mậu, ngươi có lựa chọn của riêng mình, ta chỉ cho ngươi một biện pháp để ngăn chặn kết cục tồi tệ nhất xảy ra."
Lưu Chí Mậu hỏi một vấn đề mấu chốt: "Trần tiên sinh, thật sự có bản lĩnh ảnh hưởng đến quyết sách của cao tầng Đại Ly?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Có thể, nhưng có hạn, tuy nhiên ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, Tống thị Đại Ly hiện tại vẫn còn nợ ta mấy thứ."
Lưu Chí Mậu nhìn người thanh niên này.
Trăm cảm xúc đan xen.
Lưu Chí Mậu thu hồi chén trắng kia, đứng lên: "Trong vòng ba ngày, sẽ cho Trần tiên sinh một câu trả lời rõ ràng."
Trân Bình An không đứng dậy: "Hy vọng khi liên quan tới hướng đi đại đạo và thời điểm sống chết của bản thân, chân quân có thể tìm được chân lý."
Khóe miệng Lưu Chí Mậu giật giật: 'Có thể."
Sau khi Lưu Chí Mậu rời đi, Trần Bình An ho khan không ngừng.
Đêm đó mạnh mẽ khống chế thanh kiếm tiên kia.
Mối nguy hiểm tiêm ẩn là vô tận.
Vốn đã phá hỏng một khiếu huyệt bổn mạng, chắn chắn đã nghèo còn mắc cái eo. Nhưng điều này chẳng là gì cả.
Trần Bình An chưa bao giờ sợ một ngày nào đó mình lại trở nên chẳng có gì, nghèo rớt mồng tơi lần nữa.
Tuy nhiên.
Một số người khác không quan tâm đến những điều nhỏ nhặt, vậy có một chút mất mát.
Thậm chí có thể làm cho Trần Bình An muốn uống rượu mà không dám.
Trần Bình An đi ra khỏi phòng, bước qua sơn môn, nhặt một ít đá, ngồi xổm ở bờ bến phà, ném từng viên từng viên xuống hồ.
Cố Xán, thứ ta muốn không phải là Tiểu Nê Thu kia. Ngay từ đầu đã không phải như vậy rồi, nếu không sau khi ngươi nói những lời nói kia ở ngõ Nê Bình, có thể ta cũng không để ý đến ân tình bữa cơm của thẩm thẩm.
Nhưng ta biết, ngươi biết chính xác điều này thì mới có thể nói ra những lời đó, bởi vì ngươi phải có được câu trả lời chính xác từ miệng của ta, mới có thể hoàn toàn yên tâm trong lúc yếu đuối tổn thương nhất.
Đây là chỗ thông minh của Cố Xán, cũng là chỗ Cố Xán vẫn chưa đủ thông minh.
Đây không phải là nói Cố Xán đối với Trần Bình An như thế nào, trên thực tế, với Cố Xán Trần Bình An vẫn là sự tồn tại rất quan trọng, trong điều kiện tiên quyết không liên quan đến lợi ích căn bản, Trần Binh An có tát Cố Xán hai cái hay hai mươi cái bạt tai, Cố Xán cũng sẽ không đánh trả.
Chân tướng rất đơn giản, Trần Bình An vẫn là thiếu niên đi giày rơm trong ngõ Nê Bình, Cố Xán thật ra vẫn là cậu nhóc nước mũi thòng thòng, chỉ là lúc đó, thiếu niên giày rơm và cậu nhóc nước mũi thòng thòng chỉ có thể nương tựa lẫn nhau, hơn nữa còn không rõ bản tâm của mình, hơn nữa cũng vẫn chưa rõ chủ định của mình và của đối phương, khi dòng sông thời gian dần trôi, sẽ có đời người hợp tan, lòng người ly tán.
Điều Trần Bình An muốn chỉ là Cố Xán hay là thẩm thẩm, cho dù thuận miệng hỏi một câu, Trần Bình An, ngươi bị thương có nặng hay không, có khỏe không? Trần Bình An ném hết những viên đá trong tay.
Ngồi xổm ở đó, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc rét đậm mùa đông đầy sương mù.
Trần Bình An rụt bả vai lại, cúi đầu giơ hai bàn tay lên, phà hơi để giữ ấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận