Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 765: Từ Cực Bắc Đến Cực Nam (2)

Chương 765: Từ Cực Bắc Đến Cực Nam (2)Chương 765: Từ Cực Bắc Đến Cực Nam (2)
Chương 765: Từ Cực Bắc Đến Cực Nam (2)
Đi khỏi sảnh động, Trần Bình An cảm giác rất giống như lại được nhìn thấy ánh mặt trời, phát hiện cửa động vẫn là phủ kín nhai khắc danh nhân, so với cửa ra Sơ Thủy quốc cuối phương Bắc, còn dày đặc hơn, tựa như đang cùng tranh đoạt vị trí, tận dụng mọi thứ, có vài nhai khắc giống như đang nổi đóa cùng hàng xóm. Ở cửa động Trần Bình An xem qua từng cái một, chữ đương nhiên đều là chữ đẹp, ý nhị mỗi người mỗi vẻ, nhưng tận đáy lòng lại cảm thấy giống như vẫn không thể so được với thiếu niên Thôi Sàm viết chữ.
Bên ngoài cửa ra là một sơn cốc, đường đi bằng phẳng rộng rãi, cửa hàng hai bên so với những thương gia bên bờ cửa ra càng thêm phú quý xa hoa, trên đường người đến người đi, thái bình thịnh thế, phồn hoa huyên náo, cho dù là mấy con chó cỏ nằm úp sắp ven đường cũng lộ ra vẻ nhàn nhã.
Thu hút ánh nhìn nhất là một tiểu lâu ba tầng bên tay trái, mái hiên vệnh cao lên, câu tâm đấu giác (*), treo tám biển chữ vàng "Cửa ra Ý Nữ”, Trần Bình An hôm nay đã quen đường đi nước biết, biết chỗ này chính là địa điểm bỏ tiền lên độ thuyền đi hướng Lão Long thành, sau khi đi vào, hỏi thăm tiếp tân một phen, biết được độ thuyền đi hướng Lão Long thành chuyến sớm nhất là buổi trưa hôm nay sẽ tới, khoang thuyền thượng đẳng có giá hai mươi đồng Tuyết Hoa tiền, khoang thuyền trung đẳng là mười đồng, Trần Bình An hỏi giá khoang thuyền mạt đẳng, vị nam tử kia ngoài cười nhưng trong không cười giải thích, độ thuyền Dương Chi Đường đi hướng Lão Long thành, phòng rẻ nhất chính là phòng trung đẳng mười đồng Tuyết Hoa tiền, căn bản không có cái gọi là mạt đẳng.
(*) Câu tâm đấu giác: cấu trúc cung điện trong và ngoài đan xen, kết nối với nhau vừa phức tạp vừa khéo léo, tinh xảo
Bốn phía đại đường lâu nội, đều là ánh mắt hơi hơi châm chọc cùng ý cười, Trần Bình An lại không cảm thấy mát mặt xấu hỗ, lấy ra hai mươi đồng Tuyết Hoa tiền, mua ngọc bội lên thuyền, tạo hình mặt chính mặt phụ có "Dương Chỉ Đường" "Thượng đẳng phòng mười một", Trần Bình An nhìn mười một, nhớ tới con dấu để ở lại trúc lâu Lạc Phách Sơn, cảm thấy là dấu hiệu tốt, rất may mắn, Trần Bình An cười ha ha đi ra cửa, tính toán thời gian một chút, rồi bắt đầu đi dạo phó, tính mua hai bộ quân áo, giầy không cần, nhiều năm mang giầy rơm như vậy đã trở thành thói quen, hơn nữa trong phương thốn vật còn hai đôi mới tinh.
Trên đường cửa hàng tuy rất khí phái, nhưng mà đồ vật mua bán, không khác máy so với những cửa hàng cùng cửa ra bên bờ Tầu Long Đạo, chính là thảo mộc tinh mị cùng chủng loại, giá còn rẻ hơn một chút, đối với những người nhỏ nhìn thôi cũng thấy vui, Trần Bình An nhìn hoài không chán.
Nhưng hắn chỉ xem thôi chứ không bỏ tiền nên không được người khác hài lòng. Trần Bình An cứ như vậy đi đi dừng dừng qua từng cửa hàng, sau đó tìm được một cửa hàng phú quý mãn đường, Trần Bình An đứng ở cửa bên ngoài, có chút sững sờ, thì ra cửa đại môn có đặt một tắm bình phong cao bằng chiều cao một người, bên trên có một cô gái lưng đeo trường kiếm, bên eo có đeo hồ lô tử kim, đứng ở bên bờ ngắm nhìn biển mây mênh mông, y phục bay bay, phiêu nhiên xuất trần.
Hẳn là cùng loại với bức tranh họa quyền sơn thủy trên côn thuyền, thực hiện bằng thuật pháp thác án trên núi.
Rất nhiều người ở trước tắm bình phong chỉ trỏ, trong ngôn ngữ tràn ngập hả hê khi người khác gặp họa, nói về ân cừu máy trăm năm giữa Phong Lôi viên cùng Chính Dương sơn, nói vị Tô đại tiên tử này, năm xưa phong tư trác tuyệt, siêu nhiên thế ngoại cỡ nào, một lần duy nhất trong cuộc đời không mặc quân áo sư môn, chính là cùng tổ sư gia của cửa hàng này, từng có một hồi kề vai chiến đấu trảm yêu trừ ma, mới có một lần ngoại lệ, không cần trả gì thù lao, phá lệ mặc vào bộ quần áo này, vào hơn mười năm trước, hình thức quần áo này có thể nói thịnh hành đại giang nam bắc Bảo Bình châu, bất luận là nữ tu trên núi, hay là hào phiệt thiên kim, cả trăm cả ngàn người, cái đó gọi là đổ xô hùa theo.
Có cô gái trẻ tuổi cười nhạo nói: "Hôm nay cửa hàng này còn không nguyện ý bỏ đi bức bình phong này thì chính là trò cười thiên đại, không biết Tô Giá hôm nay chính mắt nhìn thấy, liệu có xấu hỗ đến tìm một cái lỗ chui xuống hay không."
Có một vị Luyện khí sĩ trẻ tuổi nghiêm nghị nhịn đã nửa ngày, rốt cuộc giận dữ lên tiếng, bênh vực lẽ phải cho tiên tử mình ngưỡng mộ đã lâu,"Tô tiên tử có ngã cảnh, cũng vẫn là người trong thần tiên chân chính gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, các ngươi bớt đứng đây nói kháy đi, nếu như Tô tiên tử thực sự đứng ở chỗ này, các ngươi dám hó hé một câu?”
Một vị trung niên nam tử cợt nhả nói: "Trước khi Tô Giá bị Hoàng Hà đệ tử quan môn của Phong Lôi viên Lý Đoàn Cảnh hoàn toàn đánh nát tâm cảnh, kêu ta liếm gót giày cho vị tiên tử này còn được, đáng tiếc hôm nay à, thật sự không phải ta khoe khoang, néu Tô Giá thực sự đứng ở trước mặt ta, ta còn dám đưa tay véo hai má của nàng, sờ soạng vòng eo của nàng! Chậc chậc, không biết cảm giác như thế nào..."
Tu sĩ trẻ tuổi mặt đỏ lên, tức giận đến cả người run run,"Như thế nào lại có loại người ác độc vô liêm sỉ như ngươi!"
Nam tử ha ha cười nói: "Như thế nào mà có? Đáp án rất đơn giản a, ngươi hỏi cha mẹ ta đi."
Tu sĩ trẻ tuổi hai đấm nắm chặt, hai mắt phun hỏa, gắt gao nhìn chằm chằm kẻ khốn khiếp kia.
Nam tử chậc chậc nói: "Sao hả, muốn đánh chết ta? Tới đi, ở chỗ này đánh chết người, chẳng những hung thủ bị hạ ngục, còn phải truy trách sư môn. Đến đây nào, hôm nay nếu ngươi không đánh chết ta, sẽ không thể xem là tiểu tử ngươi thật sự ngưỡng mộ Tô Giá! Nếu ngươi không đánh chết ta, đợi lát nữa ta sẽ đi sờ Tô Giá tiên tử trên bình phong, còn phải sờ soạng từ đầu đến chân kìa."
Trung niên nam nhân vươn cỗ ra, mặt đây ý cười dâm loạn.
Trẻ tuổi tu sĩ suy sụp xoay người.
Nam nhân tùy ý cười to, châm chọc: "Nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh, còn dám đấu pháp cùng đại gia ta! Đừng đi mà, ta thật muốn sờ soạng, ui, khuôn mặt mềm mại trơn láng, thật sự là một cậu em tuần tú, còn Tô đại tiên tử, một em gái kiếm tâm vỡ vụn, không chừng lần sau các ngươi gặp mặt, chính là tại thanh lâu kia..."
Tu sĩ trẻ tuổi bước nhanh rời đi, không muốn tiếp tục nghe những lời dơ bản làm cho người ta bi phẫn muốn chết.
Trần Bình An lập tức đi vào cửa hàng, không để ý hai bên mồm mép đánh nhau, tìm chừng ba mươi lượng bạc, mua hai bộ quân áo bình thường nhất, thật ra nhà cửa hàng này rất có lai lịch, ở Bảo Bình châu phía nam làm ăn rất lớn, tuy nơi này chỉ là một trong máy trăm cửa hàng chi nhánh, nhưng món pháp bào trần điếm chỉ bảo kia, cho dù Trần Bình An là một thường dân, nhìn sơ qua thôi cũng hiểu được khả năng phòng ngự không thể kém cỏi hơn so với Thần Nhân Thừa Lộ giáp của Sở Hào.
Sau khi Trần Bình An đi ra cửa hàng, nam nhân kia vậy mà vẫn còn chưa đi, đám đông xung quanh hắn đã đổi thành một nhóm khác, nam nữ đều có, ngay tại trước tắm bình phong, nam tử phản nhiều là thần sắc tiếc hận, nữ tử lại là cười lạnh bát mãn, bầu không khí rất vi diệu. Nam nhân trung niên ăn ở không kia lại bắt đầu khua môi múa mép, khiến cho máy vị nữ tử rất hả giận, cho dù biết rõ nam tử không phải kẻ tốt đẹp gì, nhưng nghe nói hắn chính là chưởng quây của cửa hàng tạp hóa cách vách, còn quay sang các vị nam tử đi cùng đề nghị đi vào xem thử, người sau nơi nào nguyện ý, hận không thể một quyền đập nát bản mặt hán tử trung niên kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận