Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 942: Ngự Kiếm (2)

Chương 942: Ngự Kiếm (2)Chương 942: Ngự Kiếm (2)
Chương 942: Ngự Kiếm (2)
Hoàng Thượng cười khổ nói: "Là lão quản gia cứu chúng ta, hai người kia cũng không xuất hiện.”
Lão nhân gật gật đầu,"Hà Nhai quả thật biết một chút đạo pháp cơ bản, nhưng mà so với tắm phù lục hai người dán trên cửa kia, còn kém rất xa."
Đạo nhân trẻ tuổi sững sờ tại chỗ,"Hai người đó tuổi tác không chênh lệch máy so với con, chẳng lẽ cũng đã giống nhưửừ sư phụ, là tiên sư đạo pháp thông huyền?" Lão nhân cười nhạo nói: "Tuổi trẻ thì làm sao, tuổi còn trẻ, có thể dời non lấp biển, đó mới là tiên sư chân chính. Giống như ta là sư phụ ngươi gà mờ như vậy, dựa vào một đống tuổi mới có được chút đạo hạnh nhỏ nhoi, ở trong mắt tiên gia trên núi chân chính, căn bản sẽ không được coi là người trong đồng đạo."
Hoàng Thượng vẫn như cũ không tin tưởng máy, luôn cảm thấy là sư phụ đạo đức tốt, là thế ngoại cao nhân thật sự không màng danh lợi, không thích thổi phồng mình thần tiên tu VI.
Lão nhân không nói thêm cái gì nữa, so sánh với những tiên gia đằng vân giá vũ, ngự phong đi xa, bản thân cả đời người bao nhiêu là tuổi đều sống ở trên mình cầu, chung quy không phải là chuyện gì thoải mái.
Bên kia, Trần Bình An lại ở ngoài cửa viện dán một tấm Bảo Tháp Trấn Yêu phù.
Hai người đều không buồn ngủ, nên ở trong sân nói chuyện phiếm.
Trần Bình An thần sắc ngưng trọng, Lục Đài vẫn như trước cười tủm tỉm ngồi trên ghế phe phẩy cây trúc phiến.
Trần Bình An vừa muốn nói chuyện, Lục Đài đưa tay ngăn cản Trần Bình An đừng nói,"Nói ra có thê sẽ mắt linh."
Lục Đài nói sang chuyện khác, trêu ghẹo nói: "Một chiếc pháp bào Kim lễ, trong hồ lô dưỡng kiếm có hai thanh phi kiếm, một cây Phược yêu tác phẩm trật pháp bảo, chờ ngày nào đó ngươi chen chân võ phu thất cảnh, như vậy sẽ rất cao siêu?"
Trần Bình An hiểu ý cười, vui vẻ nói: "Những chua xót trong đó, không thể nói cho người ngoài biết."
Lục Đài thở dài nói: "Có phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái, vì sao từ trước tới nay ta không cảm tháy mình là môt kiếm tu?" Trần Bình An không vui nói: "Có cái gì kỳ quái, không phải bởi vì ngươi sợ độ cao hay sao? Từ Lão Long thành đi Đảo Huyền sơn, là cưỡi Quế Hoa đảo, từ đảo Huyền sơn đến Đòng Diệp Châu, là Thôn Bảo Kình. Vậy ngươi có từng ngồi lên côn thuyền chưa?"
Lục Đài mặt đỏ lên, ném trúc phiến trong tay về hướng Trần Bình An, Trần Bình An đưa tay ra khép lại hai ngón, nhẹ nhàng xoay tròn, trúc phiến như có sợi tơ dẫn dắt, bắt đầu xoay tròn, phi hành quanh Trần Bình An một vòng, quay về bên Lục Đài, Lục Đài tiếp lấy trúc phiến, chậc chậc nói: "Từ học đến dùng được, rất nhanh đó."
Thuật kiếm sư ngự kiếm, ở trên giang hồ có thể rất thần bí, nhưng đối với Trần Bình An chen thân võ đạo tứ cảnh mà nói. Nhất pháp thông, vạn pháp thông.
Ngày thu ấm áp, Lục Đài hôm nay lại ở trong sân một mình ngồi học đánh cờ, Trần Bình An ở bên cạnh luyện tập Kiếm Thuật Chính Kinh) .
Từ sau lần trước Lục Đài nhận ra Phi Ưng bảo phái đệ tử điều tra, Phi Ưng bảo không còn lén lút mạo phạm nữa.
Lục Đài nhân khoảnh khắc Trần Bình An dừng lại kiếm giá, đột nhiên hỏi: "Trần Bình An, ta dạy cho ngươi chơi cờ nha?" Trần Bình An còn đang vặn chuyên cổ tay ở bên kia, tìm tư thế cầm kiếm thích hợp, thông thuận để ứng đối biến chiêu, xuất kiếm phải nhanh, phải không ngừng thay đổi từ chỗ nhỏ, điều này cũng chung một đạo lý giống như thủ pháp khiêu - đao trong nung gốm, cực kỳ cao minh, mới nhìn thì tưởng là "bát động", thực ra không hè. Sau khi nghe thấy Lục Đài đề nghị, Trần Bình An lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, ta từng học, nhưng mà chơi không tốt. Thời điểm lần đầu tiên xuất môn du lịch, gặp gỡ cao thủ chơi cờ, ta vẫn là thích xem người khác chơi cờ hơn.”
Lâm Thủ Nhát, Tạ Tạ, Vu Lộc, quốc sư thiếu niên cải danh Thôi Đông Sơn, một người đều là kỳ lực thâm hậu, Trần Bình An thường xuyên xem cờ, nhưng mà đến ngay cả cờ tốt hay xấu, xa gần và sâu cạn đều không nhìn ra được, cho nên tự nhận không có thiên phú chơi cỜ.
Nhưng tựa như nhìn thấy Lục Đài pha trà, sẽ làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, trên đường đi hướng Đại Tùy, Lâm Thủ Nhất và Tạ Tạ chơi cờ, cũng khiến cho Trần Bình An hứng thú không thôi.
Người chơi cờ ngồi chơi đến quên mình, loại cảm giác này, Trần Bình An cảm thấy rất đẹp.
Lục Đài cũng không dây dưa, cười hỏi: "Biết cảnh giới cao nhát của chơi cờ là gì không?"
Trần Bình An đương nhiên không biết.
Lục Đài cầm quân cờ lên đánh xuống, ánh mắt cực nóng, lrước người không người."
Trần Bình An suy nghĩ, gật gật đầu,"Ửm."
Lần này đến phiên Lục Đài cảm thấy kinh ngạc, ngắng đầu, iếc mắt nhìn Trần Bình An,"Ngươi thật sự hiểu được?" Trần Bình An chậm rãi hành tâu ở trong sân, dồn khí đan điền, quyền ý trút xuống, chợt nhìn sẽ thấy không chút bắt mắt, thật ra đã là cảnh giới nước sâu không tiếng động, cười nói: "Có kiếm của một người, còn có lão nhân giúp ta củng cố võ đạo tam cảnh, quyền của ông ấy, cảm giác đều là như vậy, tựa như ngươi nói, Trước người không người." Cho dù Lục Đài từng gặp rất nhiều kỳ nhân mỹ cảnh, chứng kiến chung minh đỉnh thực (1), hoàng tử quý nhân, tay cầm quạt lông vũ, đầu đội mũ được làm bằng tơ xanh, ăn sương uống mây.
(1) Ngày xưa nhà phú quý tới bữa ăn thì phải đánh chuông để gọi người về ăn và khi ăn thì phải bày vạc lớn ra mà ăn. Hình dung đời sống xa hoa.
Nhưng nhìn Trần Bình An đánh quyền, vẫn là một loại hưởng thụ.
Nhưng mà Lục Đài cảm thấy Trần Bình An có thể làm được tốt hơn nữa.
Hắn đứng lên, hít sâu một hơi.
Chỉ thấy giữa mũi và tai y, có bốn luồng khí tức màu trắng chậm rãi phiêu đãng mà ra, nhưng không rời khỏi, cũng không biến mất, như bốn con mãng xà nhỏ màu trắng treo ngược phía trên mặt.
Trần Bình An có chút nghi hoặc, không biết Lục Đài vì sao lại có cử chỉ này.
Lục Đài đi đến trung tâm sân, chậm rãi nói: "Võ phu thuần túy luyện khí, Luyện khí sĩ cũng dưỡng khí luyện khí, hô hấp phun nạp, đều không trốn thoát một chữ 'Khí, hơi thở mong manh, đặt ở trên người phàm phu tục tử, là hình dung một người mệnh không dài lâu, nhưng mà đặt ở trên thân kiếm (tu, là một loại cảnh tượng khác."
Lục Đài châm rãi phun ra môt hơi, khí ngưng tụ như tơ, cuối cùng ở trước người y biến thành một thanh phi kiếm nhỏ gọn, Lục Đài nhẹ nhàng thổi một cái.
Trần Bình An trong lòng chắn động, nhanh chóng lắc đầu, một vạt bạch quang hăng hái xet qua bên tai hắn, sau đó vạt bạch quang cực kỳ mảnh khảnh kia, tấn mãnh bay vút trong viện tử, không ngừng xé ra từng vạt lưu quang tràn đầy màu kéo dài không tiêu tan, bện cả tòa nhà thành giống như một lồng giam kiếm khí, một Lôi Trì tràn ngập kiếm khí sắc bén.
Lục Đài dậm chân một cái, dị tượng nháy mắt tiêu tán. Lục Đài mỉm cười nói: "Tuy ta không phải võ phu thuần túy, nhưng mà vẫn biết đạo lý, Trần Bình An ngươi luyện quyền như điên, chỉ là một quyền giá bình thường nhất, sẽ đánh một trăm vạn lần, cho nên quyền ý tự nhiên mà thành, nhưng mà thật ra ngươi cũng không hiểu chân ý trong đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận