Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1533 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (9)



Chương 1533 - Thiếu Hiệp Gặp Đại Hiệp (9)




Ánh mắt Ngô Ý lướt qua mọi người, nghiền ngẫm cười nói: “Lúc ta không có ở đây, các ngươi làm thế nào ta có thể mặc kệ, nhưng hôm nay ta đã ở Tử Dương phủ rồi, nếu như có tên nào dám lấy việc công làm việc tư thì chính là xem ta giống như tên đần vậy.”
Phủ chủ Hoàng Chử vốn thật sự đang có một chút suy nghĩ dơ bẩn. Danh tiếng về vẻ đẹp của nhất giang thủy thần Tiêu Loan phu nhân lan xa, hắn đã ngấp nghé sắc đẹp của nàng lâu lắm rồi, huống hồ phương pháp song tu của vị Hà thần này có thể khiến cho thần hồn tu sĩ được đại bổ, một khi bị giam giữ trong thủy lao, đến lúc đó, giam nàng vào thủy lao từ từ mài mòn bớt tính cách trước, đợi đến ngày nào đó lão tổ rời khỏi Tử Dương phủ rồi, vậy mọi chuyện còn không phải tùy theo phủ chủ là hắn muốn làm gì thì làm à? Chỉ là lần này hắn bị lời nói của Ngô Ý dọa cho tê cả da đầu, sợ hãi muốn chết, lại cúi đầu một lần nữa, ôm quyền nói: “Sao Hoàng Chử dám quên đi ân bồi dưỡng của lão tổ tông được chứ, làm sao dám tự tìm được chết được!”
Ngô Ý ngoài cười trong không cười, không nói tiếng nào.
Hoàng Chử chầm chậm rời khỏi Kiếm Quát đường, sau khi đi ra thì mồ hôi đầm đìa.
Đám người còn lại cũng lần lượt rời đi sau đó, họ đều có hơi có ý cười trên nỗi đau của người khác.
Ngô Ý đột nhiên cau mày, đưa tay vân vê một vòng ánh sáng đến từ không trung, là chân pháp phi kiếm truyền tin hoàn toàn không thể thấy được của Tử Dương phủ.
Chiêu thức kinh người như vậy, không cần nghĩ, tất nhiên là vị phụ thân đại nhân đang làm phó sơn chủ thư viện gì đó rồi.
Sau khi nhìn thấy nội dung trong thư, Ngô Ý vuốt vuốt mi tâm, nàng cực kỳ đau đầu, còn có một nỗi phẫn nộ không thể ức chế nổi.
Nàng dùng một bàn tay đập nát tay nắm trên long ỷ tử đàn.
Nàng đã khách sáo lắm rồi, còn phải thịnh tình khoản đãi kiểu gì nữa hả?
Chẳng lẽ còn phải cung phụng tên Trần Bình An kia như lão tổ tông hay sao?
Chỉ là khi vừa nghĩ tới khuôn mặt âm trầm kia của phụ thân, sắc mặt Ngô Ý lại mang vẻ âm tình bất định, cuối cùng thì thở dài bùi ngùi. Thôi, chỉ là cố nhịn hai ngày thôi mà.
...
Hoàng hôn dần buông, cả tòa Tử Khí cung đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.
Tối nay Tử Dương phủ có tổ chức yến hội, địa điểm là Tuyết Mang đường, nơi mà Tử Khí cung dùng để khoản đãi các vị khách quý.
Hà thần Bạch Hạc giang Tiêu Loan phu nhân mang theo tỳ nữ thân cận và ba người Tôn Đăng Tiên được một vị nữ tu sĩ trẻ của Tử Dương phủ dẫn đường đi về phía yến hội Tuyết Mang đường.
Mọi chuyện đã được bàn bạc xong xuôi, chẳng biết tại sao Tiêu Loan phu nhân luôn cảm thấy phủ chủ Hoàng Chử có chút câu nệ, khác xa với vẻ hăng hái lộ ra khi đến phủ đệ các tiên gia khác trong quá khứ.
Nơi mà Hoàng Chử sắp xếp cho đám người bọn họ là một nơi vắng vẻ ở Tử Dương phủ, vốn không thuộc về tòa tư trạch Tử Khí cung của Ngô Ý, hơn nữa chỉ có một nữ tu ngoại môn tam cảnh Tử Khí cung phụ trách chuyện ăn ở của bọn họ, cho dù là vậy, tiểu tu sĩ tam cảnh nho nhỏ kia cũng không cho vị nhất giang chính thần nương nương này chút sắc mặt tốt nào, Tử Dương phủ đang bắt nạt khách, cái loại ánh nhìn trịch thượng kia đã chôn sâu từ trong xương cốt không hề che giấu chút nào.
Ngoại trừ Tiêu Loan phu nhân, vẻ mặt của tỳ nữ và ba người đàn ông kia lúc ấy đều có hơi khó coi, chỉ có vẻ mặt của Tiêu Loan phu nhân là bình tĩnh từ đầu đến cuối.
Tiếp theo đó còn xảy ra chuyện quá đáng hơn nữa làm cho tỳ nữ và đám người Tôn Đăng Tiên không thể nhịn được nữa, ai nấy đều tự mình hừ lạnh một tiếng.
Khi nữ tu tam cảnh kia đang nơm nớp lo sợ đứng sau cửa lớn Tử Khí cung, mỗi một bước đi đều như đang đi trên băng mỏng. Liên quan đến những lời đồn về Tử Khí cung, cái nào cái nấy cũng khiến cho người ta kính sợ. Kết quả là chỉ đi được nửa đường, nàng đã chỉ sơ sơ lộ trình còn lại cho khách rồi nói sau đó Tiêu Loan phu nhân hãy tự mình đi đến Tuyết Mang đường, dù sao thì chỗ ngồi cũng dễ tìm lắm, ở gần ngay cửa lớn.
Tiêu Loan phu nhân an ủi hai người vài câu, thấy hiệu quả không lớn đành phải cười khổ đi đầu tiến về phía trước.
Kết quả khi vòng qua một bức tường, ở trong một hành lang dài, các nàng đã gặp một nhóm người khác.
Chính là bốn người Trần Bình An. Trước đó một vị võ giả Long Môn cảnh đã tự mình đi mời Trần Bình An, chẳng qua Trần Bình An hỏi thăm về con đường rồi nói không phiền lão tiền bối dẫn đường, tự mình đến là được. Lão tu sĩ phụ trách trông coi tất cả tu sĩ dưới ngũ cảnh của Tử Dương phủ, vốn định kiên trì thêm, chỉ là khi nghĩ đến lúc những lời mà lúc trước lão tổ tông đã nói ở Kiếm Quát đường cùng với cảm nhận ông ta tự đúc kết, ông ta cảm thấy mình vẫn nên thuận theo ý của vị công tử này thì hơn, lên tiếng nói cáo từ một phen rồi quay đầu đi làm tiếp việc của mình.
Đôi bên vừa lúc gặp nhau ở khúc giao chỗ hai đầu hành lang.
Trần Bình An dừng bước trước, để đám người Tiêu Loan phu nhân đi trước.
Tiêu Loan phu nhân mỉm cười gật đầu chào hỏi, xem như là tỏ lễ nghĩa để cảm ơn người xa lạ kia.
Một người trẻ tuổi mặc áo trắng vác thanh trường kiếm trong Tử Khí cung?
Tiêu Loan phu nhân cũng không suy nghĩ nhiều.
Thị nữ thiếp thân của nàng thì lại không nhịn được mà nhìn Trần Bình An một chút, úi cha, bên hông còn treo một bầu rượu nhỏ màu đỏ kìa.
Trong rất giống một vị tiên sư phả hệ nội môn Tử Dương phủ, nhưng vì sao lại không có loại khí thế ngang ngược trên người tu sĩ Tử Dương phủ?
Vị Tôn Đăng Tiên đang đi ở cuối đội hình cảm thấy rất phiền muộn nên không chú ý đến nhóm người Trần Bình An này.
Đột nhiên hắn nghe thấy có người hô lên: “Đại hiệp?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận