Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1048: Thì Ra Là Thế (2)

Chương 1048: Thì Ra Là Thế (2)Chương 1048: Thì Ra Là Thế (2)
Chương 1048: Thì Ra Là Thế (2)
Không ai cảm thấy chỉ hơn vạn tinh nhuệ kinh đô Nam Uyễn, hưng sư động chúng bao vây tiễu trừ một "đứa trẻ" có cái gì buồn cười.
Ai có thể tưởng tượng trận chiến của hai vị tông sư, có thể đủ đánh cho một ngọn núi Cổ Ngưu cũng biến mất, bọn họ thân thể máu thịt chỉ tinh thông chiến trận quyền thuật, chết ở trên sa trường tranh phong, có thể tuy chết mà không hối hận, còn chết vì cái búng tay, phẩy tay áo của các nhân vật thần tiên này? Có thể ngay cả bóng của đối phương còn chưa kịp nhìn thấy đã chết rồi, để lại từng mảng lớn thi cốt chồng chất, thế này con mẹ nó tính là chuyện gì vậy? l
Du Chân Ý đương nhiên sẽ không để ý tới suy nghĩ của các tướng sĩ Nam Uyễn quốc.
Tồn tại hắn bây giờ thật sự đề bụng chỉ có hai người,"Đồng Thanh Thanh" kia đến nay còn chưa từng ra tay, trên đầu tường, sau khi cô từ trong mặt gương vỡ nát rút ra thanh kiếm đó, Du Chân Ý cũng cảm nhận được một tia nguy hiểm.
Người so với cô càng làm Du Chân Ý kiêng kị hơn, đương nhiên vẫn là Trần Bình An chính diện dùng sức mạnh giết chết Định lão ma.
Du Chân Ý không sợ đại quân bao vây nhiều vòng, thậm chí không sợ Đồng Thanh Thanh kia bắt đôi chém giết.
Chỉ có Trần Bình An, Du Chân Ý không dám khinh thường.
Về phần vì sao Trần Bình An không ngăn trở mình hấp thu linh khí nơi đây, mặc cho cảnh giới của mình vững bước kéo lên, Du Chân Ý nghĩ mãi không hiểu.
Chẳng lẽ là chiến một trận với Định Anh, bị thương quá nặng, đã là gối thêu hoa? Cho nên Trần Bình An lúc vào thành dừng bước, thật ra là đang giả thần giả quỷ, che mắt mọi người ở đầu tường?
Du Chân Ý dừng bước, nhìn phía kinh thành bên kia, hình dáng thành trì dưới ánh trăng, rết cuộc hắn vẫn từ bỏ ý định tìm tòi đến tột cùng. Một khi Trần Bình An và Kính Tâm trai cùng với Chủng Thu liên thủ, đó mới là tai họa thật sự, đến lúc đó lấy tính tình gió chiều nào theo chiều đó của Đường Thiết Ý và Trình Nguyên Sơn, nhất định sẽ thấy gió mà ngã tay chèo, hoàn toàn ngả về phía Nam Uyễn quốc.
Du Chân Ý quay về nhà tranh, vươn tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng lau lau thân phi kiếm Lưu Ly.
Hôm nay hắn có thể làm được phong thái tiên nhân ngự kiếm đi xa, chỉ là so với tiêu dao du thật sự trên sách vở ghi lại thì kém nhiều, không thể bay lên quá cao, cũng không cách nào cưỡi gió quá xa, thật là chuyện đáng ăn năn.
Tầm mắt Du Chân Ý dời lên, nhìn vằng trăng sáng kia, rồi có một ngày, mình có thể ngự kiếm ở đỉnh đầu nhân gian, quan sát núi sông, kẻ cao hơn ta, chỉ có nhật nguyệt tinh tú.
Du Chân Ý đột nhiên hạ thấp tàm mắt. trên đầu tường tàn phá chưa tu sửa xong kia của kinh thành, thấy không rõ tướng mạo nhân vật, nhưng trong mắt Du Chân Ý xuất hiện một vằng hào quang sáng ngời, cực kỳ bắt mắt.
Du Chân Ý cười lạnh nói: "Lúc này đã tới rồi sao?"
Trên đầu tường, có nữ quan trẻ tuổi đeo kiếm, ngồi xếp bằng ở trên một ụ bắn tên, một tay bưng cái nồi đất nung còn nóng hôi hồi, tràn ngập hương thơm, một tay hạ đũa như bay, vừa ăn vừa lắm bẩm: "Ai u, thứ này thật sự ngon, chỉ là quả thật hơi cay chút, không nên không nên, lần sau không thể một hơi mua hai bát nữa.” Cửa thành phía dưới, có mấy ky binh lao nhanh ra, truyền một quân lệnh hoàng đế bệ hạ tự mình ban phát.
Ngự Lâm quân và ba mũi quân đóng ở kinh đô, trừ một mũi đại quân nọ phụ trách trấn thủ cửa nam kinh thành tử thủ tại chỗ, còn lại đều tự rút khỏi chỗ đóng quân, hướng phía sau rút lui hai mươi dặm.
Như là đang nhường chỗ cho người ta.
Cho Du Chân Ý cùng vị nữ quan dung mạo khuynh thành ở trên đầu thành.
Vùi đầu ăn, ngẫu nhiên ngắng đầu liếc phía Cổ Ngưu sơn vài lần, nếu lúc này lòng bàn chân bôi dầu Du Chân Ý, cô cũng không có biện pháp gì, không đuổi kịp.
Đặt cái nồi đất nung kia ở bên cạnh, một đôi đũa nhẹ nhàng đặt ở trên nồi đất nung, nữ quan Thái Bình sơn Hoàng Đình đứng lên, vỗ vỗ bụng, tràn đầy hối hận,"Bữa ăn khuya này, ăn hơi nhiều một chút, còn không béo thêm hai cân sao. Ài, Phàn Hoàn Nhĩ, bát cơm? Ngươi là thùng cơm mới đúng..."
Đợi tới khi ba mũi tinh nhuệ Nam Uyễn bắt đầu chậm rãi dời khỏi chỗ trú đóng.
Ánh mắt nữ quan Hoàng Đình bộc lộ sắc bén, nhìn thẳng Du Chân Ý bên kia, lau miệng, thấp giọng nói: "Nhắm chừng đánh xong trận này, có thể gầy trở lại.”
Trần Bình An ngủ say trên nóc nhà, là bị động tính thật lớn ngoài thành đánh thức, đưa mắt nhìn xa phía nam, có hai mảng kiếm quang lắp lánh giao nhau tỏa sáng.
Là phi kiếm Lưu Ly của Du Chân Ý, cùng thanh kiếm trong gương kia của Hoàng Đình.
Trần Bình An không quay về chỗ ở đi lấy Trường Khí, mà là từ trong phi kiếm Mười Lắm lấy ra một kiếm một đao, treo ở hai bên hông, trường kiếm Si Tâm vốn thuộc về Đậu Tử Chi, cùng với thanh đao Đình Tuyết tương truyền nhiều thế hệ của Phi Ưng bảo.
Lướt một phát, bóng người như mây khói hư vô.
Chủng Thu đã sớm đứng ở trên đầu thành, Trần Bình An tới bên cạnh vị Nam Uyễn quốc sư này.
Trần Bình An hỏi: "Giờ đã đánh rồi?"
Chủng Thu gật đầu nói: "Hoàng Đình vốn là người tu đạo quê nhà các ngươi bên kia, cảm giác đối với linh khí vượt xa chúng ta.”
Trần Bình An nói: "Nàng ta là cảm thấy cho Du Chân Ý tiếp tục cắn nuốt linh khí như vậy, sẽ đánh không lại?"
Chủng Thu bất đắc dĩ nói: "Nào có, nếu là như thế, Hoàng Đình đã sớm ra tay, dựa theo cách nói của nàng, là cố ý chờ Du Chân Ý ăn no, nàng mới ra tay, đỡ cho Du Chân Ý thua mà đồ thừa."
Trần Bình An thật sự không thể lý giải cách nghĩ của vị nữ quan Thái Bình sơn kia, chém giết sống chết, chuyện tính toán chi li như vậy, sao đến bên đó của nàng sẽ đùa cợt như thé. Trái lại bản thân Trần Bình An, một trận chiến đường cái, từ Mã Tuyên, nữ tử tỳ bà, gã mặt cười, luôn luôn thử sâu cạn của tòa thiên hạ này, đồng thời còn muốn lần lượt che giấu thực lực, lại đến tính kế Lục Phảng Điều Khám phong, cuối cùng đến Chủng Thu và Đinh Anh, có bước nào không đi kín đáo cần thận, một quyền nào không ra vững vàng.
Tuy không hiểu cách nghĩ của nàng, nhưng Trần Bình An ở trong lòng vẫn có chút bội phục cùng hâm mộ Hoàng Đình kia, hành tấu giang hồ, nếu có thể không quan tâm đến sống chết và kết quả, tựa như... không sợ chết như vậy.
Trần Bình An nói với Chủng Thu chuyện sách vở có liên quan đến xây dựng cầu, Chủng Thu cười đáp ứng.
Tiếp đó là chuyện về vị nữ tử tỳ bà kia cùng thư sinh nghèo họ Tương.
Đối với quốc sư một quốc gia mà nói, tìm kiếm một người đọc sách ở lại kinh thành, tham gia khoa cử giống như là việc nhỏ, nhưng Chủng Thu lại chưa lập tức đáp ứng, mà là hỏi một câu,"Ngươi xác định muốn gặp thư sinh đó?"
Trần Bình An nói: "Có gặp hay không, đến lúc đó nói sau." Chủng Thu lúc này mới gật đầu.
Hai người cùng nhau nhìn về phía Cổ Ngưu sơn bên kia, Du Chân Ý và Hoàng Đình, hai vị đại tông sư vững vàng chiếm cứ ba hạng đầu trong thiên hạ, thanh thế đánh nhau càng lúc càng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận