Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 945: Chia Tay (2)

Chương 945: Chia Tay (2)Chương 945: Chia Tay (2)
Chương 945: Chia Tay (2)
Lục Đài hai tay giấu trong tay áo đi ra cửa viện, sóng vai mà đứng cùng Trần Bình An, ngửa đầu nhìn tấm Đan Thư Chân Tích đã sắp mục nát kia, lắm bẩm: "Thời đại cổ xưa cách nay xa thật xa, người có tu vi tương đương với võ phu thất cảnh, họa ra phù, chỉ là vừa nắm bắt được một chút da lông, người có thực lực cửu cảnh, vẽ bùa mới được tính là đăng đường nhập thất, cho nên phù lục lúc ấy, có thê hình dung uy lực to lớn thế nào. Trong số đó lại có 'Tam Sơn Cửu Hầu Tiên Sinh' mịt mờ khó hiểu được coi là 'Phù lục chính tông, chỉ tiếc những hậu nhân như chúng ta, thậm chí không biết cái này đến cùng là một người, hay chỉ là biệt xưng.”
Trần Bình An kiễng gót chân, tháo xuống tắm phù lục nọ, thu vào trong tay áo.
Bốn phía nhất thời vang lên tiếng trống đánh reo hò, sương mù từ con đường đất trong ngõ nhỏ dâng lên, nhanh chóng lan tàn, sương mù đầu tiên là cao chừng mắt cá chân, sau đó là đầu gối, nhanh chóng lên tới giữa eo.
Tựa như Trần Bình An vừa mới mở một cái nắp nồi ra, khắp nơi lâop tức có hơi nước hôi hồi bốc lên, chẳng qua hơi nước trên bếp là nóng hằm hập thơm mùi cơm mùi rau, còn nơi ngõ nhỏ này là hơi nước ám ướt nhóớp nhớp, còn thoang thoảng mùi tanh hôi.
Trần Bình An quay đầu nhìn lại, cũng may hơi nước vẫn chưa ào một cái ùa vào trong từng nhà trên con phố này, chỉ là các loại môn thần dán trên đại môn của nhà nào nhà nấy, Võ thánh nhân hoặc là cái gi văn võ tài thần, đều phát ra từng tràng tiếng rung xèo xèo rất nhỏ, chút linh khí vốn đã tan rã nhạt nhễo nay tan thành mây khói, rốt cuộc không thể che chở chủ nhân gia. Trong tầm nhìn của Trần Bình An, cuối ngõ nhỏ lại xuất hiện cặp nhân vật một lớn một nhỏ mặc đồ trắng kia, đứa nhỏ vẫn như trước nhìn chằm chằm Trần Bình An, một cặp mắt đỏ tươi, không ngừng có vết máu chảy ra, chảy dài xuống khuôn mặt trắng bệch, chỉ là máu tươi cũng không rớt khỏi khuôn mặt, mà giống một cái con giun đến đến đi đi, ra ra vào vào từ hai hốc mắt, giống như hốc mắt đứa nhỏ tử chính là sào huyệt cửa mình.
Người lớn dẫn theo đứa nhỏ kia, trên mặt lại không có ngũ quan, như là được phủ một tầng vải trắng rất dày, khiến cho người ta không thấy được tai mũi mặt mày miệng.
Còn có rất nhiều vật âm dơ bản ghê người, đồng loạt đi tới viện tử cuối hạng lộng này, có một bà lão mang đôi mắt như cá chết, tay chân bám lấy mặt đất, linh hoạt leo lên trên tường viện, không ngừng lâm bảm lặp đi lặp lại với Trần Bình An là muốn ăn thịt.
Còn có rất nhiều trĩ đồng ngồi tựa vào dưới chân tường, hai tay ôm đầu gối, đầu gác trên đầu gối, phát ra tiếng nức nở từ những kẻ răng nanh, đứt quãng, phiêu diêu theo gió, như là muốn kể ra một câu chuyện bi thương, nhưng tuổi lại quá nhỏ, miệng lưỡi chưa thành thạo, nói chuyện không rõ ràng.
Trần Bình An tuy từ nhỏ đã kính quỷ thần, nhưng thật sự không hề sợ hãi.
Thử nghĩ một chút, một đứa nhỏ mới bốn năm tuổi, bát chấp mưa gió, dám một mình chạy vào bên trong mộ thần tiên. Sau đó luyện quyền, hơn nữa đi Đồng Diệp Châu lần này, chính là lần đi xa thứ ba, trên đường đi từng gặp sơn thủy kỳ quái, thực sự rất nhiều, làm sao có thể bị cảnh tượng tầm này dọa cho sợ được.
Cho nên cho dù hai người một lớn một nhỏ kia lảo đảo chay tới ngõ nhỏ đối diên cửa viện, Trần Bình An vẫn thờ ơ, lại còn bước ra một bước, đứng ở bên cạnh bậc thang, giống như đang chờ đợi thời khắc bọn nó ra tay động thủ.
Đứa nhỏ khuôn mặt máu tươi giăng như mạng nhện, luôn nhìn chằm chằm Trần Bình An, khi nó nghiêng đầu đối diện với Trần Bình An, mở miệng nói: "Thịt của ngươi rất thơm, có thể cho ta ăn mấy miếng được không? Ta chỉ muốn một nửa trái tim của ngươi thôi, có được không?”
Đứa nhỏ nói năng cực kỳ thong thả, hơn nữa bước chân không ngừng tiến về phía trước, cho đến khi hai chữ "trái tim" thốt ra khỏi miệng, đã đưa lưng về phía Trần Bình An, nhưng mà đầu của nó đã vặn lại, vẫn như cũ đang "nhìn trực diện" Trần Bình An, nó còn thè ra cái lưỡi đen ngòm, liếm liếm vết máu nơi khóe miệng.
Bà lão đi bộ dọc theo vách tường mở màn gây khó dễ, búng người lên một cái, đánh về phía Trần Bình An.
Trần Bình An cũng không thèm liếc nhìn tới một bước bước ra về phía trước, đi xuống bậc thang, không đợi giày chạm đến mặt đất hạng lộng, nhẹ nhàng bâng quơ một quyền đập ra, đánh trúng đầu vị lão âu kia, lão âu vật âm bị đánh cho đổ về phía sau đụng vào vách tường đối diện, nỗ lớn vỡ nát, nó thậm chí không kịp kêu rên.
Sau khi nhìn thấy một màn như vậy, vật âm bên trong ngõ nhỏ bùng nổ hung tính, khói đen bắt đầu khởi động, từng con từng con vật âm do oán khí sau khi chết oán khí ngưng tụ mà thành, điên cuồng đánh về phía Trần Bình An.
Trần Bình An một tay chắp sau, thu tay trong tay áo, chỉ lấy tay phải đối địch.
Quyền ý vẫn như trước chỉ mới chớm đến mà mới, chỉ đang chảy dọc theo cánh tay phải, cương khí ngưng tụ mà không cuồn cuôn chảy ra ngoài. nhưng mà mỗi một lần ra quyền, sẽ đập nát một con vật âm thế tới rào rạt.
Chút quyền ý đó, đối với Trần Bình An hôm nay mà nói, tựa như đang múc lấy một hớp nước từ một giếng sâu mà thôi.
Trái lại trong tầm nhìn của đám vật âm kia, cánh tay của thiếu niên áo bào trắng kia, tựa như một mảnh nhỏ "ánh mặt trời" cắt vỡ màn đêm, nóng rực chói mắt.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc vài cái chớp mắt, đám đông vật âm trong ngõ nhỏ đã mười mắt hét bảy tám.
Lục Đài không biết từ khi nào đã ngồi nơi ngạch cửa, khoanh tay nhìn, tràn ngập ý cười.
Đứa bé tuyên bố muốn ăn nửa trái tim của Trần Bình An đã giãy khỏi tay người lớn, chợt lóe rồi biến mát, đi tới phía sau Trần Bình An, lấy bàn tay làm dao, đâm hướng phía sau lưng Trần Bình An, ý đồ từ sau lưng đâm tới móc lấy trái tim.
Con dao tấn mãnh, chỉ là đứa nhỏ kia vừa mới nghĩ làm mình đã thực hiện được, liền thống khổ tru tréo lên, thì ra khi năm ngón tay nó chạm đến chiếc áo bào trắng kia, giống như ngã vào trong một lò lửa, nước tuyết tan rã, căn bản không kịp thu tay lại, hơn phân nửa cánh tay cứ như vậy không còn nữa.
Tay trái Trần Bình An chắp sau lưng, vẫn như trước không thấy chút động tĩnh nào, dư quang khóe mắt thủy chung nhìn chằm chằm khuôn mặt vật âm không có ngũ quan kia, chỉ dựa người về phía sau, đánh lên trên người đứa nhỏ vật âm, pháp bào Kim Lễ trên người chạm đến người sau, đứa nhỏ ngay lập tức giống như ngọn nến nóng chảy, hóa thành một luồng khói đen cực kỳ mỏng manh, muốn bắn đi ra xa, kết quả bị Trần Bình An xoay người, vặn cổ tay, một quyền vẽ thành hình cung, đánh cho khói đen không đầu cũng không đuôi.
Lục Đài trêu ghẹo nói: "Làm vậy hình như hơi bắt nạt người khác rồi."
Trần Bình An bĩu môi,"Người ở đâu ra."
Trần Bình An đột nhiên quay đầu, nhìn phía cuối ngõ nhỏ. .
Bạn cần đăng nhập để bình luận