Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1718: Gió Tuyết Dữ Dội (9)

Chương 1718: Gió Tuyết Dữ Dội (9)Chương 1718: Gió Tuyết Dữ Dội (9)
Trần Bình An biết rằng thật ra Tô Tâm Trai cũng biết, nhưng nàng ta chỉ giả vờ không biết gì, một thiếu nữ có động lòng hay không thì lại càng coi trọng chuyện yêu từ nhìn đầu tiên hơn một nữ tử lớn tuổi.
Khi một nam tử nhìn thấy một giai nhân xinh đẹp mà động lòng, nữ tử nhìn thấy một nam tử anh tuấn sẽ bị thu hút, đây là sự thật không thể chối cãi, cũng không đáng để làm ầm ï.
Đáng tiếc thiếu niên cao lớn Tằng Dịch này, so với hoàn cảnh của quỷ tu Mã Viễn Trí ở phủ Chu Huyền thì tốt hơn, nhưng thực sự cũng không khá hơn bao nhiêu.
Khi Trần Bình An nhìn thấy Tô Tâm Trai cau mày, hắn đã thay đổi ý định, bảo Tằng Dịch tu hành xong hãy ngủ vài canh giờ, sau đó sẽ phải đi đường cả đêm.
Tằng Dịch hiếm khi có thể làm được chút chuyện cho Tô Tâm Trai, đương nhiên vỗ ngực thật vang, khiến Trần Bình An nhìn thấy phải ôm trán, dù sao hắn ta vẫn là một con chim non chưa từng bay qua khóm hoa.
Tuy nhiên, Trần Bình An vẫn cho Tằng Dịch một cơ hội, một mình rời đi, để lại Tô Tâm Trai ở bên đống lửa để "hộ đạo" cho Tằng Dịch đang tu hành.
Trần Bình An bí mật để lại hai thanh phi kiếm ở đó, rồi một mình bước đi trên con đường nhỏ trên sườn núi, đang bị tuyết phủ đầy cây thông, thỉnh thoảng có tuyết rơi xào xạc.
Quay đầu lại, hắn thấy Tô Tâm Trai đang xách váy chạy nhanh lại, còn cố tình giãm lên tuyết cho kêu vang, để lại một chuỗi dấu chân dài phía sau, đây không phải vì lúc còn sống nàng ta là một tu sĩ Động Phủ cảnh, mà là bởi vì tấm thân của lá bùa mỹ nhân da cáo được xem là cây hái ra tiền của Hứa thị ở thành Thanh Phong, muốn làm được những chuyện này không hề khó.
Bầu trời rộng lớn, có vô số điều kỳ lạ.
Người tu hành từng bước một leo lên cao, nhìn ra xa, luôn có thể nhìn thấy được nhiều cảnh quang đẹp hơn ở dưới chân núi. Tô Tâm Trai đi đến trước mặt Trần Bình An, sóng vai tản bộ với hắn và cười nói: "Trần tiên sinh thực sự không biết làm bà mối gì hết. Chẳng lẽ ngài ấy nhìn không ra rằng ta hoàn toàn không hề động lòng bởi tên tiểu tử Tằng Dịch ngốc nghếch đó sao?"
Trần Bình An cười khổ nói: "Không động lòng thì không động lòng. Ta cũng đâu có ép buộc cô làm gì, nhưng cô cũng đừng cố ý làm tổn thương trái tim người ta đấy. Sau này Tô cô nương sẽ phủi sạch mọi thứ rồi, nhưng ta vẫn phải ngày đêm ở bên cạnh tiểu tử ngốc nghếch kia thêm mấy năm nữa đấy."
Tô Tâm Trai giả vờ kinh ngạc, cười híp mắt nói: "Một vị thần tiên lão gia như Trần tiên sinh sao có thể quan tâm đến tâm trạng của một tên tiểu tử ngốc nghếch được chứ? Nếu hắn ta không nghe lời thì cứ đánh cho đến khi hắn ta chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe lời thì thôi. Những dã tu ở hồ Thư Giản như chúng ta đều như vậy, không ai nhớ cái tốt của người khác, chỉ nhớ đòn."
Trần Bình An tức đến bật cười: "Ta không thèm nói chuyện với cô nữa."
Tô Tâm Trai đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay của Trần Bình An, nhưng kết quả lại bị Trần Bình An tránh ra, trừng mắt: "Không phải là nhớ đòn sao?"
Tô Tâm Trai che miệng cười, cúi người nắn một quả cầu tuyết, thuận miệng hỏi: "Lồng than nhỏ mà Trần tiên sinh luôn mang theo bên người đâu rồi? Ta có thể giúp nhóm lửa."
Trần Bình An lắc đầu nói: "Đừng lãng phí than củi nữa, ở đảo Thanh Hạp dù sao cũng không cần lo lắng, dùng hết tự động sẽ có người giúp thêm vào. Ở đây, nếu dùng hết, thì phải tự mình móc tiền ra chợ mua, tay thì ấm, nhưng lòng lại đau."
Mặc dù trên đường đi Tô Tâm Trai đã xuất hiện nhiều lần rồi, cũng đã lĩnh giáo được sự keo kiệt của tiên sinh phòng sổ sách này từ lâu rồi, nhưng nàng ta vẫn cảm thấy mới mẻ và thú vị.
Nàng ta hỏi câu đó vốn dĩ chính là vì để nghe câu trả lời này.
Tô Tâm Trai đi tới trước mặt Trần Bình An, sau đó lùi lại và cười duyên dáng nói: "Khi chúng ta đến Hoàng Ly sơn, Trần tiên sinh nhất định phải ăn một bữa bánh quai chèo hoa quế giòn ngon ở thị trấn dưới chân núi, mới xem như là không uổng đi một chuyến này. Tốt nhất ngươi nên mua một chiếc bao tải lớn và mang theo."
Trần Bình An tức giận nói: "Ngươi trả tiền sao?"
Tô Tâm Trai đảo mắt nói: 'Ây da, Trần Đại tiên sinh của ta, Trần lão thần tiên, ngài đặc biệt đi xa như vậy, ngươi còn để ý bao nhiêu lượng bạc sao?"
Trần Bình An cười nói: "Thoạt nhìn đã biết là một cô nương không biết sống. Còn dám coi thường một người thật thà, có trách nhiệm như Tằng Dịch à?"
Tô Tâm Trai tức giận vô cùng, lập tức ném quả cầu tuyết trong tay về phía Trần Bình An vốn đang cong người lại, nhưng hắn lại dễ dàng né tránh được, Tô Tâm Trai còn muốn nặn một quả cầu tuyết khác, nhưng Trần Bình An đã vội vàng nói: "Dừng lại, dừng lại đi, ta không muốn Tằng Dịch hiểu lầm hai chúng ta đâu."
Tô Tâm Trai thực sự dừng tay lại và nói đùa: "Trần tiên sinh đúng là một người đã từng chứng kiến sóng to gió lớn nên chẳng còn sợ điều chi nữa, hay là đã có ý đồ xấu nhưng không có dũng khí thực hiện?"
Trần Bình An cười và nói: "Ta chỉ không muốn để người khác hiểu lầm mà thôi."
Tô Tâm Trai nhìn vào đôi mắt chàng trai trẻ và làm mặt quỷ: "Ây da, hóa ra Trần tiên sinh ngốc nghếch của chúng ta thực sự đã có cô nương trong lòng. Than ôi, ta lại thua cược nữa rồi."
Trân Bình An cười.
Cuối cùng, Trần Bình An bảo Tô Tâm Trai quay về chỗ Tằng Dịch trước, nói rằng hắn vẫn còn muốn đi dạo thêm chút nữa.
Tô Tâm Trai trêu chọc hắn tuổi còn trẻ như vậy mà đã là lão hồ ly, thật sự không biết đã làm hại bao nhiêu cô nương rồi, nên mới có thể có được tâm tư kín cẩn, hoàn hảo như vậy.
Trần Bình An coi đó là lời nói tốt đẹp mà tiếp nhận, cũng không so đo với nàng ta.
Tô Tâm Trai quay lại chỗ Tằng Dịch và ngồi xổm bên đống lửa.
Trần Bình An hồi lâu cũng vẫn chưa trở lại.
Sau khi Tằng Dịch tu hành xong, khi nhìn thấy Tô Tâm Trai ở bên cạnh hắn ta chỉ cười ngốc nghếch.
Sau khi Trần Bình An trở về, lại tiếp tục lên đường.
Vì gần với địa giới của tiên gia động phủ nên Trần Bình An không lấy chín lá bùa mỹ nhân da cáo còn lại ra, trước đây hắn ta đi qua các ngôi từ miếu của thần sơn thủy hoặc hai ngôi miếu văn võ của Thành Hoàng Cát cũng đều như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận