Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1015: Người Khác Tranh Giành, Ta Phá (

Chương 1015: Người Khác Tranh Giành, Ta Phá (Chương 1015: Người Khác Tranh Giành, Ta Phá (
Chương 1015: Người Khác Tranh Giành, Ta Phá Cảnh (4)
Chủng Thu thoáng nhếch môi, thì ra vị quốc sư Nam Uyến quốc này cố ý làm thế, một là vì bù đắp một quyền đánh lén vừa rồi, hai là đương nhiên cũng để dụ mồi.
Hai người gần như đồng thời xông vào nhau.
Song phương giao chiến thường chỉ trong một thước vuông, nắm tay hai bên hoặc là đánh vào không khí, hoặc là nhìn như chuồn chuồn lướt nước trao đổi một quyền, trận này như là đánh trong vô thanh VÔ tức.
So với trận chiến kinh thiên động địa giữa Trần Bình An và Lục Phảng khi nãy, cảnh tượng tuyệt nhiên tương phản.
Chu Sĩ hoàn toàn nhìn không hiểu.
Trích Tiên Nhân Phùng Thanh Bạch thì đỡ hơn một chút, bởi vì hắn được tiếp xúc qua với một ít tông sư võ đạo Đồng Diệp châu.
Một quyền thực sự được xưng là khí tráng sơn hà là khi đánh trên thân người phải như đá lớn ném xuống hò, lấy gợn sóng kéo thành ngoại thương, kích lên nội thương.
Chủng Thu đã từng chỉ dùng một quyền đã đánh cho một vị tông sư hoành luyện nằm giường mấy năm, dưới lớp quần áo, da thịt nứt vỡ như đồ sứ, càng không cần nhắc đến lục phủ ngũ tạng bên trong.
Cô bé gầy gò trên băng ghế nghe thấy những lời vừa rồi từ người nhìn như tiên sinh dạy chữ thì nhưữ được đại xá, khuôn mặt cười vui, lúc này không tim không phổi giương nanh múa vuốt, ra quyền học theo Trần Bình An và Chủng Thu.
Cuối cùng phân ra thắng thua nhỏ đầu tiên. Trần Bình An bị một cùi chỏ xảo trá đây đi nắm tay, Chủng Thu tung một chưởng đẩy lên ngực, thân hình phóng qua khe rãnh, đụng vào vách tường phía đối diện.
Chủng Thu vừa sải bước qua khe rãnh bị kiếm Lục Phảng chẻ ra lúc trước.
Trần Bình An lại không hề không gượng dậy nỗi như nữ tử tỳ bà, Lục Phảng, mà run vai vỗ áo, đụng nát vách tường, từng khối đá trên tường ào ào rơi xuống, Trần Bình An đang muốn có động tác, tốc độ ra quyền của Chủng Thu đột nhiên tăng nhanh rất nhiều, một quyền tới, quyền quyền tới, trong sát na đã liên tục tung ra mười quyền.
Trái sáu phải bến.
Chủng Thu chính là mô phỏng quyền giá Thần Nhân Lôi Cổ thức, đến cả trình tự trái phải đều y hệt.
Càng kỳ quái chính là sau mười quyền của Chủng Thu, tường cao vẫn không triệt để phá tung, Trần Bình An vẫn bị vây ở trong tường.
Trần Bình An không bó tay chờ chết, hắn quá quen thuộc với Thần Nhân Lôi Cổ thức, đồng thời sau một phen đánh giết cùng Chủng Thu, đại khái rõ ràng lộ số ra tay, mười quyền của Chủng Thu có bốn quyền bị hắn ra tay ngăn trở.
Nhưng sau sáu quyền nện trên người, khóe miệng Trần Bình An vẫn không khỏi thám ra máu tươi, đặc biệt là một quyền sau cùng, đánh cho thân mình Trần Bình An bắn ngược đi.
Dù là lần đầu tiên mô phỏng quyền giá người khác, Chủng Thu vẫn ra quyền thong dong, chương pháp có độ, nháy mắt khi đang muốn lần nữa dùng lại mười quyền kia, hắn bất chợt lùi ra sau mấy bước, đảo lui sang bên kia khe rãnh vừa lướt qua. Thì ra ở khoảnh khắc nhìn như lực đã kiệt, Trần Bình An chợt bắn ngược thân mình từ trong vách tường, trong nháy mắt đó, lông măng Chủng Thu dựng cả lên, ý niệm hơi chặt, căn bản không cần suy nghĩ nhiều, Chủng Thu liền chủ động vứt bỏ tình thế cực tốt, chọn cách thu tay triệt thoái.
Trong lòng Chủng Thu cảnh giác dị thường, xem ra vẫn coi nhẹ bản lãnh chịu đau của người thanh niên này, thiếu chút nữa là trúng kế.
Trần Bình An không khỏi tiếc nuối, chỉ một giây thôi đã có thể thành công đánh ra một quyền Thần Nhân Lôi Cổ thức.
Tính ra mình đã hứng chịu mười quyền bắt chước của Chủng Thu không công. Trần Bình An nhẹ nhàng rớt đất, sau đó chậm rãi bước tới khe rãnh.
Chủng Thu đột nhiên thất tiếu.
Ta học quyền giá của ngươi, ngươi học nhịp bước của ta?
Nhưng Chủng Thu chợt nheo mắt lại.
Bộ quyền giá do chính hắn ngộ ra này không đặt nặng chiêu thức quyền pháp, mà đặt nặng ở luyện cho lưng như núi cao, vai như nước chảy mây trôi, sau đó khuỷu nhọn như mỏ ưng, cuối cùng mới tới tay và quyền, một hơi liền xong, hồn nhiên một thể, tư thế này một khi đập vào người, chịu đựng không được, tựa như núi cao cắm rễ mặt đất, quyền kiếm của đối thủ dù hung hãn tinh diệu đến mấy đều không đấu lại được tinh khí thần của Chủng Thu.
Quyền giá đắc ý được Chủng Thu tự đặt tên là "Phong Đỉnh" này, dù là tông sư Ngoại gia quyền như Bát Tí Thần Linh Tiết Uyên trừng mắt trộm học, nhìn một lần nhìn tiếp một lần nữa, e rằng cũng không cách nào thực sự nhìn ra tinh túy nội tại, nhìn có vẻ không khó, nhưng không có mấy năm tiềm tâm nghiên cứu thì đừng mơ tưởng! Nhưng người thanh niên trước mắt chẳng ngờ đã có máy phần thần ý của quyền giá mình.
Hai người cách nhau khe rãnh, lần nữa đối mặt.
Trần Bình An hít thở sâu một hơi, khó được có lúc chủ động mở miệng nói chuyện với người tong quá trình chém giết: "Quyền giá này của ngươi, có tên gì?”
Chủng Thu gật đầu cười nói: "Tên là Phong Đỉnh, năm xưa lúc mới ngộ ra là khi tuổi trẻ khí thịnh, cảm thấy luyện tiếp nhất định có thể đứng ở đỉnh nhân gian, đến sau lười đổi, trong mười vi đê tử đích truyền. tuyêt đại đa số luyện hai mươi năm ba mươi năm vẫn không đạt tới mức đăng đường nhập thất như kẻ tùy tiện nhìn máy lần là ngươi. Quả không hổ danh là Trích Tiên Nhân.”
Trần Bình An đột nhiên cười nói: "Quyền phổ sớm nhất mà ta luyện tên là Hám Sơn Quyền."
Chủng Thu cười nói: "Để xem quyền ta cao như núi hay quyền ngươi lay được núi, thử xem?"
Chủng Thu rụt ra sau một bước, hai đầu gối khuyu xuống, một tay nâng lên cao cao, cổ tay khẽ nghiêng lệch, lòng bàn tay như cầm nắm vật, nắm tay còn lai thu ở trước ngƯời. Dù đứng yên bát động, trong khoảnh khắc này Chủng Thu vẫn khiến người quan chiến quanh con phố cảm thấy ngạt thở.
Đây là thiên hạ đệ nhất thủ lần đầu tiên chăm chú bày ra quyền giá.
Trần Bình An tâm như chỉ thủy.
Lần này tới kinh thành Nam Uyễn quốc tìm kiếm Quan Đạo Quan, dạo chơi lâu vậy rồi, đến độ sau cùng khiến cho Trần Bình An không khỏi tâm phiền ý loạn, ngay cả quyền và kiếm thuật đều bê trễ, trong dịp rất nhiều người và chuyện xem qua cũng chỉ là xem qua. nhưng có một số thứ, khi đó không hề để tâm, chỉ sau khi đối địch Chủng Thu mới linh tê vừa động, càng là hậu tích bạc phát.
Lúc mới vừa vào ở trong tòa nhà kia, bởi thường xuyên phải tạt qua tòa võ quán lân cận, Trần Bình An nhàn tới vô sự, bèn lặng lẽ ngồi ở nơi không người phát giác, lén nhìn những "luyện gia tử”,"lão tướng thức" trong miệng bách tính thị tỉnh kia luyện quyền, sư phó dạy quyền là một vị lão nhân, được đám đệ tử tôn sùng như thần minh, trừ truyền dạy thế đứng, nhịp bước và quyền giá, đôi lúc hắn cũng kế lại sự tích năm đó khi mới vừa bước chân vào giang hồ, nhưng Trần Bình An xem ra, quyền pháp của lão nhân rất kém cỏi.
Lần đó, Trần Bình An rất nhanh thôi đã yên ắng rời đi.
Đến sau tìm kiếm đạo quan không có đầu mối gì, lại đi võ quán một chuyến, coi như giải tỏa tâm trạng.
Lúc đó lão sư phụ già của võ quán vừa nhìn đám đệ tử luyện thế đứng, vừa chắp tay sau lưng, miệng nói đạo lý võ học sáo rỗng, cái gì mà một chỉ động trăm chi rung, Nội gia quyền chúng ta không nghe âm không nhìn hình, mà là “Thính Kình". đến môt bước này mới tính thành công. Cái gì gân cốt phải lỏng, da lông phải công, đã từng có người đánh lén sau lưng, ta thuần túy dựa vào bản năng, xoay người tung ra một quyền đánh cho hắn gần chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận