Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1274: Tha Hương Gặp Cố Tri (4)

Chương 1274: Tha Hương Gặp Cố Tri (4)Chương 1274: Tha Hương Gặp Cố Tri (4)
Chương 1274: Tha
Hương Gặp Cố Tri (4)
Làm người có thể không nợ tiền, không đuối lý.
Hắn cảm thấy làm được như vậy sẽ rất tốt.
Uống rượu, bà chủ quán rượu là người phụ nữ nhan sắc thường thường, thành thật làm tròn bổn phận, giữ tay nghề tổ truyền cùng cái giếng cổ kia, không giỏi làm ăn lắm, việc làm ăn lẽ ra nên là mỗi ngày kiếm đày bồn đầy chậu, lại bị bà biến thành mua bán vốn nhỏ. Nhiều năm trôi qua như thế, tận mắt thấy vị đại tỷ tỷ nhà bên năm đó tính tình dịu dàng gả làm vợ người ta, năm này qua năm khác bán rượu, gặp tửu khách nói năng ngả ngớn, vẫn sẽ đỏ mặt, sẽ xấu hỗ giận dữ, nhưng khóe mắt của nàng, cũng xuất hiện từng chút nếp nhăn, thanh niên khôi ngô sẽ thấy may mắn mình gặp được sư phụ, nói không chừng ngày nào đó cháu nội của bà chủ cũng già rồi, hắn vẫn là dung mạo như bây giờ.
Bến Phong Vĩ tuy là bến đò tiên gia, nhưng có không ít dân chúng phố phường không trốn thoát khỏi sinh lão bệnh tử.
Sư phụ luôn nói, những người dưới núi sáu mươi năm đã đầu bạc, bảy mươi đã già khú này, mới là chỗ căn bản của một nhúm người tu đạo trên núi.
Không có bọn họ, cái gọi là tu đạo, chỉ là một tòa lâu đài trên không trung.
Thanh niên khôi ngô cũng không suy nghĩ nhiều về điều này. Thật ra thì hắn lười suy nghĩ về những thứ đó, dù sao đối với tu hành, hắn luôn thích ứng trong mọi tình cảnh, không chủ động hại người, bị người ta hại cũng không mềm lòng. Cho nên sư phụ luôn khuyên hắn lựa chọn một người ở trong ba vị hoàng đế Thanh Loan quốc Đường thị, Vân Tiêu quốc Nghiêm thị, Khánh Sơn quốc Hà thị, sau đó mai danh ấn tích, ở trên triều đình mài giũa đạo tâm, sớm đúng bệnh hốt thuốc, hóa giải tâm ma, đỡ cho tương la ngày nào đó chen thân Nguyên Anh mới lâm thời nước tới trôn mới nhảy, chỉ là hắn luôn thoái thác không đi, suốt ngày giao tiếp với đế vương quan lại, có gì hay chứ? Hoàng đế Đường thị lãng phí, sĩ diện, thích so đấu tài lực với thần tiên trên núi, hoàng đề Hà thị Khánh Sơn quốc sở thích cổ quái, hậu cung có "ngũ mị" kinh thế hãi tục kia, trên dưới triều dã, chướng khí mù mịt. Hoàng đế Nghiêm thị dã tâm bừng bừng, chăm lo việc nước, nhưng tâm địa tàn độc. còn thích gảv bàn tính hơn so với con em nhà buôn, nghe nói còn tự tay viết bịa đặt một thiên (Tiền thảo mộc ) ai cũng khoái, nói "Tiền, vị ngọt, đại nhiệt, vừa là độc vừa là thuốc, có thể thông thần, có thể sai khiến ma quỷ", một lời nói toạc ra thuật thương nhân.
Hắn uống xong một bầu rượu rồi trả tiền, đỗ đầy bầu rượu bằng máy chục cân rượu tiên nhân giếng nước, giắt ở bên hông, nghênh ngang rời đi, còn gọi thêm hai vò nhỏ rượu ngon, ngón tay kẹp lấy hai bầu rượu. Người phụ nữ này thấy lạ nhiều rồi nên không có gì bất ngờ nữa, cả bến Phong Vĩ, đều biết thanh niên này thân phận không đơn giản, cũng không ai dám động vào hắn, hắn tuổi rất nhỏ đã ngụ ở sâu trong ngõ của đường nhỏ Giáp Phong, cũng chưa từng trêu chọc ai, nghe nói chỉ là thay người nào đó chăm lo một nửa con ngõ nhỏ, phụ trách thu tiền thuê. Người có thể ở đường nhỏ Giáp Phong thuê cả một tòa nhà lớn, nếu không phải tán tu tiên sư túi tiền căng phòng, thì chính là quan tướng công khanh ba nước học đòi văn vẻ, còn lại đều là chút thế lực bản địa trực tiếp mua cả tòa nhà, người sau đối đãi vị thanh niên lớn lên ở dưới mí mắt bọn họ, kính trọng có thừa. Thanh niên khôi ngô đi trở về ngõ, dần vào sâu trong ngõ nhỏ, ở vị trí đoạn giữa ngõ phía sau hắn năm mươi bước, cửa đối cửa có hai tòa nhà lớn bỏ không, trên cửa dán tranh môn thần mấy trăm năm chưa thay mới, nhưng vẫn luôn mới tỉnh, bên trái là hai bức văn môn thần, trên cổng lớn bên phải là hai vị võ môn thần, thanh niên lúc trước đi qua hai tòa nhà, mỗi tay tung một bầu rượu, trái phải tống cộng bốn bức tranh môn thần rạng rỡ tỏa sáng, đều tự vươn ra một cánh tay màu vàng ra, sau khi đón lấy bầu rượu, thu vào "trong cửa”, sau đó trên bức tranh hai bên, liền có văn. võ môn cằm trong tay một bầu rượu vẽ bằng giấy không hiểu sao lại có thêm, uống rượu rồi liền càm bầu rượu trong tay đưa cho đồng nghiệp phụ cận, sau khi rượu rượu xong, bốn vị môn thần tranh vẽ khôi phục bình thường, chỉ là chỗ râu một vị môn thần võ tướng râu xồm, tờ giấy tựa như có chút ẩm ướt, chỉ là rất nhanh thôi đã khô ráo như thường.
Thanh niên khôi ngô trở lại tòa nhà một mình ở lại, lạnh lùng vắng vẻ, nhiều năm qua vẫn là bộ dạng như vậy. Sư phụ lão nhân gia thích dạo chơi khắp nơi, trước kia mỗi lần nói chắc như đinh đóng cột, nói lần này nhất định phải tìm cho hắn một sư nương như hoa như ngọc về, lần này trái lại không phải đi tìm sư nương tương lai trời mới biết có phải còn ngủ ngon trong bụng mẹ hay không, mà là việc nghiêm túc, nói là đi tìm lưu ly kim thân của vị thần tiên thượng ngũ cảnh nào đó binh giải mà đi sau đó có mấy phần rơi xuống bản đồ Bảo Bình Châu, một khi cướp được một mảnh trong đó, sẽ phát tài lớn, xem như có tiền lấy vợ rồi. Vì thế sư phụ còn tìm một vị tri kỉ bạn tốt, bằng không hắn chưa chắc tranh cướp được với máy lão rùa già tuổi tác xáp xỉ kia, có người bạn kia trợ trận, khả năng thành công sẽ lớn hơn.
Thanh niên khôi ngô cũng có chút băn khoăn, lo lắng trọng bảo như thế, kẻ gọi là bằng hữu kia, liệu có thèm thuồng hay không.
Sư phụ cười lớn nói, tất cả người Bảo Bình Châu đều có khả năng này, riêng lão rùa đen tự xưng Ngọc Diện Tiểu Lang Quân này tuyệt đối sẽ không. Người này tuy tính tình vừa cứng nhắc lại còn thối hơn so với tảng đá trong hằm cầu, nhưng mà trên đường tu hành, người này được coi là "trong lòng không có quỷ", đời này vì hai việc bằng hữu nghĩa khí, tông môn vinh nhục mà hai lần tử chiến, sau hai lần chen thân Ngọc Phác cảnh, hai lần ngã về Nguyên Anh cảnh, phần khí khái anh hùng này, dù là Phi Thăng cảnh cũng chưa chắc có. Nguyễn Cung đại sư đúc kiếm miếu Phong Tuyết, hôm nay đã là binh gia thánh nhân, ngày xưa cũng có tiếng tính tình ngay thẳng, từng tuyên bó, chỉ cần người này cần một thanh kiếm, Nguyễn Cung hắn chẳng những lập tức đúc kiếm, còn có thê tự mình đưa tới đỉnh núi.
Thanh niên khôi ngô lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ khẳng định chắc chắn về lòng người như thế thì cảm thấy yên lòng rồi. Trong lúc nhất thời có chút tò mò đối với vị lão hữu biệt hiệu tương đối "Phong nhã khác biệt" kia của sư phụ.
Trần Bình An sau khi lại mua thêm hai vò rượu tiên nhân giếng nước, đoàn người ởi tới nơi thắng địa du lãm cuối cùng của bến Phong Vĩ, là một cây hạnh cổ thụ ngàn năm che bóng mấy mẫu đất, phần chân đại thụ rỗng bụng, được ném đầy đồng tiền và vàng bạc, liên quan tới cây này, vị hán tử bày sạp tự xưng Lưu Can Tử kia nói tràng giang đại hải, Khánh Sơn quốc trước khi quật khởi ở trên phế tích Văn Cảnh quốc, cây hạnh cổ này đã cực có lai lịch thâm sâu, trước đó đã sớm được khai quốc hoàng đế Đường thị Thanh Loan quốc đặc biệt ngự phong làm Đế Vương Mộc, về sau hoàng đế Văn Cảnh quốc không cam lòng tụt lại, phái một vị tế tướng triều đình đặc biệt tới đây sắc phong, nhắm chừng hạ một bậc, địa phương tục xưng cây Tế Tướng Thụ, cuối cùng hoàng đế Vân Tiêu quốc cũng vô giúp vui, ba trăm năm trước chính là thời điểm Vân Tiêu quốc cường thịnh, một vị công huân võ tướng cưỡi ngựa tới đây, lập bia soạn văn, cho nên hôm nay dân chúng Vân Tiêu quốc vẫn quen xưng hô là Tướng Quân Hanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận