Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1663: Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (3)

Chương 1663: Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (3)Chương 1663: Lại Thêm Một Mùa Tuyết Rơi (3)
Một đêm nửa tỉnh nửa mê, giấc ngủ chập chờn, ngủ đến ngày hôm sau mặt trời lên cao mới tỉnh. Tằng Dịch mở mắt ra, nét mặt hoang mang nhìn nơi ở cực kỳ xa lạ, hồi lâu sau mới nhớ ra hiện giờ mình không còn là tu sĩ của đảo Mao Nguyệt nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, y không ngừng cổ vũ tăng thêm lòng can đảm cho mình. Kết quả vừa mới ra khỏi nhà đã nhìn thấy một chàng trai trẻ mặc mãng bào màu xanh đen ở ngay cạnh cửa ra vào, đang ngồi trên ghế trúc cắn hạt dưa. Người đó đúng lúc ngoảnh lại nhìn y.
Cố Xán hỏi: "Ngươi chính là Tằng Dịch đến từ đảo Mao Nguyệt đấy hả?"
Tằng Dịch đã toát mồ hôi đầy trán.
Tên tiểu ma đầu này đã dấy lên bao nhiêu gió tanh mưa máu ở hồ Thư Giản. Tuy Tằng Dịch không tận mắt nhìn thấy người thật mà chỉ mới nhìn thấy dung mạo của Cố Xán ở trên những tin báo của đảo Liễu Nhứ. Nhưng nội dung của những tin báo đó cùng với ngữ khí thái độ của tu sĩ đảo Mao Nguyệt khi nhắc đến Cố Xán toàn khiến cho ký ức của Tằng Dịch như được thay mới. Vốn dĩ y cho rằng đời này sẽ không có cơ hội gặp được và cũng không có hy vọng gặp phải Cố Xán, nếu không có lẽ đó chính là ngày mà Cố Xán mang theo con cá chạch lớn đến san bằng đảo Mao Nguyệt.
Cố Xán nói lời không mấy thiện ý: "Thì ra là thằng ngốc."
Tằng Dịch nào dám đáp trả.
Vậy mà Cố Xán không vung tay đập vỡ cái đầu ngốc nghếch của mình, Tằng Dịch tý nữa là quỳ xuống tạ ơn rồi.
Bầu không khí nghiêm trọng khiến Tằng Dịch gần như nghẹt thở đột nhiên bay sạch.
Hóa ra là người đàn ông mặc áo choàng bông màu lục lam đã bước ra cửa.
Hắn nói với Cố Xán: "Hiện giờ thân thể ngươi hư nhược, đang trong kỳ thịnh cực tất suy, càng dễ bị âm hàn tà khí thâm nhập vào khí phủ hơn bách tính bình thường. Mau vê phủ Xuân Đình tu dưỡng đi."
Cố Xán gật đầu, nhìn trong tay vẫn còn một nhúm hạt dưa liền đưa cho Trần Bình An: "Vậy ta đi nha."
Trần Bình An nhận hạt dưa, nhón lấy một hạt cắn trong miệng, nói: 'Đợi Thán Tuyết một lát là có thể lên lại bờ, ngươi bảo nó đến tìm ta, ta có thứ muốn đưa cho nó."
Cố Xán nở nụ cười xán lạn: "Được."
Trần Bình An quay người đi vào trong nhà lấy cái ghế tựa đưa cho Tằng Dịch, mình thì ngồi trên chiếc ghế trúc ban đầu Cố Xán ngồi.
Tằng Dịch nơm nớp lo sợ đến mức chỉ đặt mông ngồi bên mép ghế, tay chân không biết nên đặt đâu cho thỏa.
Trần Bình An đang cắn hạt dưa, mỉm cười nói: "Ngươi có thể theo bên cạnh ta, ngắn thì hai-ba năm, dài thì bảy tám năm cũng không chừng. Bình thường ngươi có thể gọi ta là Trần tiên sinh, cũng không phải là tên ta quý báu cỡ nào, chỉ là nếu ngươi gọi thì không thích hợp lắm. Toàn bộ trên dưới đảo Thanh Hạp đều đang theo dõi sát sao nơi này, ngươi cứ giống như hiện tại nói ít nhìn nhiều, không cần thay đổi. Còn về công việc, ngoại trừ là việc ta giao thì ngươi tạm thời không cần làm nhiều, tốt nhất là đừng nên làm gì. Hiện giờ nghe không hiểu cũng không sao."
Tăng Dịch lặng lẽ gật đầu.
Trần Bình An bỗng hỏi y: "Có sợ quỷ không?"
Tằng Dịch muốn nói lại thôi.
Trần Bình An nói: "Tằng Dịch, để ta nói lại một lần nữa với ngươi, ở chỗ ta không cần sợ mình nói sai, trong lòng nghĩ gì thì nói đó."
Lúc này Tằng Dịch mới nói: "Không sợ quỷ, từ nhỏ ta đã có thể nhìn thấy thứ bẩn thỉu đó rồi. Khi theo sư phụ đến đảo Mao Nguyệt, nơi đó có rất nhiều sư tổ sư huynh sư tỷ nuôi quỷ."
Trân Bình An thuận miệng hỏi một câu: "Ngươi có hận sư phụ mình không?”
Tằng Dịch mím môi không đáp. Thiếu niên thật thà chất phác, nét mặt đượm buồn còn vương chút quật cường.
Trần Bình An gật đầu: "Có hơi oán hận, nhưng đau lòng chiếm phần hơn đúng không? Hơn nữa nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thật con người sư phụ không xấu, nếu như không phải là ông ta thì không chừng ngươi đã chết từ lâu. Cho nên bất kể là đối với sư phụ hay đối với đảo Mao Nguyệt, ngươi vẫn mong muốn làm người thân với ông ta và coi nơi đó là nhà của mình."
Tằng Dịch cúi đầu "ừm' một tiếng, nước mắt lưng tròng, ngậm ngùi nói: "Ta biết mình rất ngốc, xin lỗi ngài Trần tiên sinh, sau này chắc chắn sẽ không giúp được gì cho ngài, nói không chừng sẽ thường xuyên phạm lỗi. Đến lúc đó ngài đánh ta mắng ta, ta đều chấp nhận."
Trần Bình An cắn hạt dưa, nhìn vê phương xa, khẽ giọng nói: "Vậy mà là ngốc à? Ta lại không cảm thấy thế."
Tằng Dịch đang chìm trong thương cảm nên không nghe rõ, giờ mới sực tỉnh người ngồi bên cạnh là người mình cần cung phụng ở đảo Thanh Hạp, mình không nên bỏ sót bất kỳ những lời "khuôn vàng thước ngọc" nào. Tằng Dịch càng cảm thấy bản thân không có tiền đồ, đáng kiếp chịu tội.
Trần Bình An nói: "Cũng không phải ta nói ngươi đâu Tằng Dịch, nhưng lá gan ngươi quá nhỏ là sự thật. Hồi ta bằng tuổi ngươi cũng coi như là tự đảm đương một bên. Gặp những nhân vật lớn cũng chưa bao giờ thấy tự tỉ lo lắng."
Trần Bình An cắn xong hạt dưa, bàn tay vuốt ve hàng râu dưới cằm, tự giêu: "Nói những lời thế này có hơi không biết xấu hổ. Ừm, ngươi trở về hãy đến đảo Tử Trúc một chuyến, rồi xin một cây trúc làm một thanh kiếm tre phù hợp với vóc dáng mình, cộng thêm thanh Đại Phảng Cừ Hoàng mua ở trên phố Viên Khốc đó, học tập đại đệ tử khai sơn một chút. Đao kiếm giao nhau, hù dọa người ta một chút cũng được đấy."
Tằng Dịch khá là chậm tiêu, lúc này mới nói: "Ta nào có bì được với Trần tiên sinh."
Trần Bình An bật cười, đứng dậy: "Biết chữ không? Nếu như biết chữ thì trước tiên ta sẽ truyên dạy cho ngươi hai môn bí thuật. Phẩm cấp tuy không quá cao, nhưng nếu tu hành đúng cách thì sẽ không kém hơn lúc ngươi ở đảo Mao Nguyệt đâu."
Tằng Dịch vội vàng đứng lên theo: "Có biết chữ, chỉ là luôn bị sư phụ mắng đần độn." Trần Bình An xách cái ghế lên, nói: "Không sao, gặp chỗ nào không hiểu cứ hỏi ta."
Trần Bình An bước qua bậc cửa đặng quay đầu nhìn lại, Tằng Dịch cẩn thận dè dặt đi theo sau, hai tay trống trơn.
Trân Bình An bất đắc dĩ nói: "Ta thấy sư phụ ngươi mắng ngươi đần cũng không oan đâu. Xách cái ghế trúc đi vào đi."
Tằng Dịch như bừng tỉnh, lập tức quay lại cầm ghế trúc lên.
Trần Bình An mỉm cười hiểu ý.
Cuối cùng bên cạnh mình cũng có một đứa trẻ bình thường.
Thật tốt.
Khi nghĩ như vậy, tiên sinh chưởng quỹ vốn không chẳng hề nhận ra, hắn cũng chỉ lớn hơn thiếu niên Tằng Dịch có ba tuổi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận