Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1315: Đánh Cờ Xong Chép Sách Xong (3

Chương 1315: Đánh Cờ Xong Chép Sách Xong (3Chương 1315: Đánh Cờ Xong Chép Sách Xong (3
Chương 1315: Đánh Cờ Xong Chép Sách Xong (3)
Trần Bình An cười nói: "Lần này ra tay, là ý của một mình học trò kia của ta, không liên quan tới ta, võ thánh nhân không cần cảm ơn ta. Lần này ta chẳng qua là vừa lúc đi ngang qua, đã quấy rằy rồi."
Võ thánh nhân bát đắc dĩ nói: "Ta lại muốn được quấy rầy nhiều chút."
Trần Bình An không còn lời nào để chống đỡ.
Đạo thần hương khói là thần diệu nhất.
Trần Bình An vốn không có việc gì, dứt khoát chọn một bồ đoàn để ngồi xuống, võ thánh nhân bố trí chút cắm chế thủ thuật che mắt, để tránh dọa người phàm, cũng ngồi xuống.
Trần Bình An hỏi chút sâu xa cùng lễ chế của văn võ hai miếu, cũng hỏi chút chuyện có liên quan văn đảm, vấn đề này, xen lẫn ở trong vấn đề rối rắm, cũng không có vẻ đột ngội.
Võ thánh nhân không biết thì thôi biết là nói hết, lần lượt đáp lại.
Trần Bình An được như nguyện, đứng dậy nói lời cảm tạ cáo từ, võ thánh nhân chỉ tiễn đến cửa đại điện, sau khi vị tiên sư trẻ tuổi kia càng lúc càng xa. bản tôn kim thân liền quay về tá túc trong bức tượng thần.
Người trẻ tuổi toàn thân đồ trắng đi ở trên đường, đi qua cây cối xanh um, đi qua con chó vàng nằm úp sắp ở trên mặt đất phơi nắng, đi qua đứa nhỏ cười nói vui vẻ, người trẻ tuổi lâm bẩm.
"Ngươi tuổi này, chung quy không làm được, hoặc là cố gắng làm rồi, cũng làm không tốt. Có quan hệ gì đâu, không liên quan.”
"Nhưng làm không tốt và làm sai là hai việc khác nhau. Số tuổi nhỏ, làm sai không cần sợ, nhưng đây không phải lý do biết sai không sửa." "Nếu ngươi có cha mẹ hiểu lí lẽ, phạm sai lầm, sẽ đánh ngươi mắng ngươi. Nếu vào trường tư, tiên sinh phu tử sẽ lấy thước, roi đánh vào lòng bàn tay ngươi. Tiểu Bảo Bình có Tẻ tiên sinh, có đại ca Lý Hi Thánh. Tào Tình Lãng có cha mẹ, hôm nay lại vào trường tư. Ngươi thì không có. Không sao, để ta dạy."
"Nhưng dạy như thế nào mới là tốt nhất với ngươi? Lúc bằng tuổi ngươi, không có ai từng dạy ta."
Người trẻ tuổi tới từ nơi khác kia đi qua câu đối xuân viết thật sự bình thường, môn thần nét vẽ thô kệch. Hắn chưa vội quay về quán trọ.
Trần Bình An đột nhiên nghĩ tới một chuyện, rễ vào một con ngõ yên tính, từ trong ngọc bài vật gang tắc lấy ra một lá bùa giấy vàng, chính là tắm kia của Khô Cốt Diễm Quỷ ở Thải Y quốc, ở trên đảo Quế Hoa đi hướng Đảo Huyền sơn, Quế dì và Kim Đan lão kiếm tu Mã Trí, giúp đỡ hắn và nữ quỷ ký kết một khế ước. Chỉ là Trần Bình An trước kia từng chịu đau khổ lớn bởi một vị nữ quỷ áo cưới, đối với bọn âm vật quấy phá trời sinh không thích, rời khỏi đảo Quế Hoa cho tới bây giờ, vẫn chưa cho nữ quỷ cơ hội hiện thân.
Giờ phút này sau khi cô ta lại thấy ánh mặt trời, trong lúc nhất thời có phần không được khoẻ, đứng ở trong cái bóng, duyên dáng yêu kiều, lại âm khí dày đặc.
Cô ta mặc một bộ đồ rực rỡ hoa mỹ ống tay áo rộng thùng thình, hai tay giấu ở trong tay áo, nhưng Trần Bình An biết, trừ khuôn mặt xinh đẹp kia, con nữ quỷ này từ cổ trở xuống đều là xương trắng.
Cô ta chào kiểu vạn phúc, lộ ra hai khúc cổ tay... Xương khô trắng như tuyết, tư thái mềm mại nói: "Nô tỳ ra mắt chủ nhân." Trần Bình An có chút khó có thê mở miệng, do dự.
Lúc ký kết khế ước, Trần Bình An mới biết được nữ quỷ này tên thật là Thạch Nhu.
Trần Bình An vừa lưu ý xung quanh có người đi ngang qua hay không, vừa suy nghĩ tìm từ ngữ thích hợp trong đầu.
Cô ta cười nói: "Chủ nhân cần nô tỳ làm chút chuyện không được sạch sẽ phải không? Chủ nhân không cần do dự, đây vốn là việc bổn phận của nô tỳ."
Trần Bình An thở dài, lắc đầu nói: "Không phải muốn ngươi làm những hoạt động dơ bắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Ngươi là nữ tử, ta muốn hỏi chút chuyện các ngươi am hiểu."
Nữ quỷ xương khô nheo mắt,"Ô? Xin hỏi chủ nhân, là việc nam nữ phải không?”
Cô ta cười lên, một cánh tay xương khô thò ra khỏi tay áo, che miệng cười duyên, ánh mắt lại lạnh như băng, ' Chưa từng nghĩ chủ nhân còn có sở thích cổ quái bực này, trái lại là phúc khí của nô tỳ."
Trần Bình An không so đo sự châm chọc trong lời nói của nàng, bát đắc dĩ nói: "Ta muốn hỏi ngươi lúc còn sống, có từng gả làm vơ cho người ta. giúp chồng dạy con hay không? Có hiểu một số phương pháp giúp trẻ nhỏ, vãn bối trong nhà tuân theo quy củ hay không."
Cô ta không hiểu gì hết, hiển nhiên ý tưởng của Trần Bình An, khiến cô ta quá mức bắt ngờ, ngày xưa hồn phách bị giam ở trong bức tranh cuộn tròn kia, đã quen với những hành vi ác độc vẽ đường cho hươu chạy, trái lương tâm gớm ghiếc cho vị lão tiên sư kia, chung quy tốt hơn trơ mắt nhìn các tỷ muội hồn phi phách tán, hồn phách một ít tỷ muội đáng thương còn bị vị lão nhân kia lấy "Tọa lạp chi pháp" cực kỳ âm độc hiểm ác trong thuật pháp tiên gia, đốt ngọn đèn, thần hồn làm bắc đèn, từng chút một tan rã, thê thảm đến cực điểm, trừ cô ta, ai dám làm trái?
Kết quả hôm nay cô ta thay đổi vị chủ nhân mới, sao thay đổi to lớn như thế?
Cô ta nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu nói: "Nô tỳ lúc còn sống chưa từng lập gia đình, lại càng không hiểu việc chủ nhân nói."
Trần Bình An gật gật đầu, không nói hai lời thu cô ta vào lại lá bùa, để vào vật gang tác.
Trong nhà giam lá bùa u minh, nữ quỷ thân hình phiêu diêu, vẻ mặt kinh ngạc, vậy là xong việc rồi?
Cô ta có chút u oán, sớm biết như thế, có phải mình nên lừa gạt hắn một phen hay không, bao lâu rồi chưa thấy phong cảnh thiên địa bên ngoài?
Dù chịu một ít đau đớn cương phong thổi qua da thịt, sắm mùa xuân chấn động như cạo xương, cô ta cũng nguyện ý.
Trần Bình An đi ra khỏi ngõ nhỏ, cuối cùng ở trên bậc thang bên ngoài một hộ gia đình đóng chặt cửa, ngồi bó gối, suy nghĩ xuất thần.
Đi qua một nhà ba người ăn mặc đơn sơ, đứa nhỏ ngây thơ vô tà, chẳng lo nghĩ gì, phụ nhân ở bên kia đỏ mắt, tựa như có chút tủi thân và uất ức, nam nhân thì cười lấy lòng, nói lời hay, trong tay cầm dải thịt bọc giấy dầu. Nhưng nam nhân càng ân cần như vậy, phụ nhân càng căm tức, cuối cùng dứt khoát nắm tay con, bước nhanh rời đi, vứt nam nhân qua một bên.
Nam nhân còng lưng, có chút mỏi mệt, lần này cùng vợ về nhà mẹ đẻ, mấy đứa con rễ tụ tập một chỗ, có người làm việc ở nha môn, có người ở nhà giàu làm tiên sinh dạy học tại nhà, đương nhiên còn có hắn một anh nông dân, cha vợ đáp lễ, hai đứa con rễ còn lại đều lầy được móng giò, hắn chỉ có thể lấy được dải thịt, hắn tự nhiên nghẹn khuất, nhưng vợ oán hắn, hắn là nam nhân, chẳng lẽ còn phải cãi nhau trước mặt con cái hay sao? Nói đến cùng, còn không phải bản thân không có tiền đồ? Nam nhân thở dài, đột nhiên phát hiện ở cửa cách đó không xa, có người trẻ tuổi gương mặt xa lạ đang ngồi nam nhân liền theo bản năng thẳng lưng lên, cười cười về hướng Trần Bình An, lúc này mới chạy chậm về phía vợ con đang càng đi càng xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận