Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 660: Trong Hộp Có Hai Kiếm, Hàng Yêu '

Chương 660: Trong Hộp Có Hai Kiếm, Hàng Yêu 'Chương 660: Trong Hộp Có Hai Kiếm, Hàng Yêu '
Chương 660: Trong Hộp Có Hai Kiếm, Hàng Yêu Trừ Ma (1)
Lưu Cao Hoa thắc mắc nói: "Sao vậy, ba người quen nhau sao?”
Vẫn là thư sinh họ Liễu bịa chuyện, ho khan một tiếng, giải thích nói: "Tối nay ta cùng với tỷ tỷ ngươi tản bộ ở bên hồ, vừa mới gặp gỡ vị công tử này, lưng đeo hộp kiếm, thật sự là long tương hỗ bộ, khí khái phi phàm, nhất thời bị khí độ của công tử thuyết phục, tự nhiên gặp rồi khó quên, lúc này gặp lại, thật sự vinh hạnh!"
Thư sinh chắp tay hành lễ với Trần Bình An, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu cùng đáng thương. Lúc ấy hắn chỉ là nhìn thấy thiếu niên dưới cây hạnh tay nhỏ chân ốm, bèn nghĩ lão thiên gia ban cho cơ hội ngàn năm một thuở, để cho mình anh hùng cứu mỹ nhân, nếu bỏ qua, chẳng phải là uỗổng phí Nguyệt lão kéo tơ hồng? Vì thế cho nên mới có một trận "hiểu lầm" kết cục không được tốt đẹp như vậy.
Trần Bình An đối với người này chưa nói tới quá nhiều hỉ ác, chắc chắn là không có hảo cảm, liền ha ha cười, nhưng cũng không vạch trần gốc gác thư sinh, xem như để lại đường sống quay về.
Nói đến cùng, Trần Bình An vẫn là không muốn xen vào việc nhà của Lưu Cao Hoa.
Mối nhân duyên này là tốt là xấu, là phu quân mỹ quyến, ông trời tác hợp cho, hay là đã định một hồi nghiệt duyên uyên ương sương sớm, không liên quan đến hắn. Nhưng nói đi nói lại, nếu Lưu Cao Hoa đổi thành đạo sĩ Trương Sơn phong được Trần Bình An xem là bằng hữu chân chính, Trần Bình An khẳng định sẽ thẳng thắn, cho dù không nói toạc ra trước mặt, nhưng sẽ âm thầm nhắc nhở Trương Sơn Phong một tiếng, nói tỷ phu tương lai của ngươi, làm người không đứng đắn, không giống như là công tử bột đi ra từ thư hương môn đệ.
Đến cuối cùng, nghe nói là thư sinh họ Liễu một đường đi xa đến đây học, hàn sĩ nghèo túng trong một lần hội chùa ngẫu nhiên gặp được Lưu cô nương này đúng là nghèo kiết xác đến mức phải ở nhờ, bởi vì quán trọ đã không kiếm được phòng trống, Lưu Cao Hoa liền ở bên kia cười cầu tài, xin hán tử râu quai nón cùng bọn Trương Sơn Phong cho ở nhờ, điều này làm cho Từ Viễn Hà mở rộng tầm mắt, cậu em vợ làm được đến mức này, cũng coi như hiếm thấy, chẳng những không có ghét bỏ gia thế của thư sinh họ Liễu, ngược lại giúp đỡ tỷ tỷ giấu diễm phần tình cảm môn không đăng hộ không đối này.
Thư sinh họ Liễu không dám ở chung phòng với Trần Bình An, cũng không muốn ở cùng hán tử râu quai nón, luôn cảm thấy mình da mỏng thịt mềm, bộ dạng của hán tử râu quai nón huân tố bát ky (*) rất đáng sợ. Liền chọn đạo sĩ trẻ tuổi bình thường nhất thuận mắt nhát, Trương Sơn Phong đối với điều này cũng không có ý kiến gì.
(*) chay mặn đều không kiêng
Lưu Cao Hoa mang theo tỷ tỷ đang lưu luyến không nỡ rời khỏi khách sạn. Tỷ đệ hai người đi trên đường cái đêm cấm tịch liêu, thời điểm sắp đến cửa nhà quận phủ, Lưu Cao Hoa nhẹ giọng nói: "Tỷ, đệ không thích người kia mấy, nhưng mà tỷ đã thích hắn, chuyện gì có thể làm đệ đều đã làm. Nếu có một ngày tỷ phát hiện mình sai rồi, cũng đừng cảm thấy có sao hết, trời cũng không sập được, cha đánh chửi cũng tốt, trong lúc tức giận làm ra những chuyện gì cũng thé, đến lúc đó tỷ đừng sợ, có đệ đây, đệ là đệ đệ của tỷ mà."
Cô gái nhẹ nhàng đá đệ đệ một cước, thẹn quá thành giận nói: "Lưu Cao Hoal Ngươi không thể nói với tỷ tỷ chuyện gì tốt đẹp sao, nói cái gì xui xẻo quái”
Lưu Cao Hoa quay đầu làm mặt quỷ. Cô gái ra vẻ kinh hách, kêu đồ quỷ, nhấc váy lên, chạy chằm chậm về hướng đại môn quận thủ phủ.
Lưu Cao Hoa thở dài, bước nhanh đuổi theo.
Lưu Cao Hoa đột nhiên dừng bước chân, đột ngột quay đầu lại, trên con đường vắng vẻ, lại nhìn quanh bốn phía, vẫn là không thấy gì khác thường, hắn lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm thấy phía sau cổ và lưng rất lạnh lẽo.
Lưu Cao Hoa trong lòng không ngừng an ủi mình, sợ cái gì, mình và cha vừa đi gặp lão thần tiên, còn cùng vị lão tiên trưởng tiên phong đạo cốt giáp mặt tán gẫu vài câu, dính chút tiên khí như vậy, cho dù là những thứ thực sự dơ bản trên thế gian này, ví dụ như thụ yêu trong cổ trạch, hôm nay khẳng định cũng không thê tới gần mình.
Trong khoảnh khắc tạp dịch đóng cánh của hông của phủ đệ lại, xa xa trên một con đường yên lặng trống trải, vừa vặn có phu canh tuần tra ban đêm bắt đầu gõ canh, chỉ là không biết vì sao, rõ ràng là gõ báo canh ba, lại gỗ thành canh tư.
Trên con đường trong quận Yên Chi, giọng nói khàn khàn yếu ớt vang lên,"Irời hanh vật khô, cần thận củi lửa."
Lão phu canh mắt mù tuần tra ban đêm nhiều năm, cầm trong tay đồng la, vốn dĩ phải mang theo một vị đồng bạn câm điếc phụ trách cầm mõ gõ thanh la, nhiều năm phối hợp, quen thuộc đến cực điểm.
Nhưng mà lão phu canh cũng không biết, đồng bạn đã đổi thành một cô gái áo trắng, nàng lần lượt gõ thanh la, phía trên thanh la có máu tươi văng khắp nơi, những mà không đợi máu tươi rơi xuống mặt đường, đã hóa thành từng đợt từng đợt khói đen nhanh chóng tán đi.
Lão phu canh mắt mù vẫn là liên tục khàn khàn hô Trời hanh vật khô, cần thận củi lửa.
Quán trọ bên này một đêm vô sự.
Trần Bình An một mình ở tại căn phòng cuối hành lang, trước khi đi vào giấc ngủ, luyện tập lục bộ tâu thung cùng kiếm lô lập thung một canh giờ, cuối cùng lấy ra chiếc bát gốm có vẽ Ngũ nhạc chân hình đò, cùng với cây mun bị đốt thành cháy sém, lật tới lật lui, cần thận nghiên cứu nửa ngày, cũng không nhìn ra chút dấu vết nào. Mong rằng hai món đồ này có thể có giá trị một hai trăm đồng tuyết hoa tiền, Trần Bình An thu hồi cây mun nặng trịch, đổ liệt rượu thổ thiêu trong hồ lô dưỡng kiếm ra, đỗ vào trong bát trắng nhỏ, sau đó dưới đèn lật xem hai bản sơn thủy du ký Lưu Cao Hoa đưa cho mình, thi thoảng uống máy hớp rượu nhỏ, cũng là có tư có vị.
Sau khi tắt đèn lên giường, Trần Bình An nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ về trận chiến trên phố nhỏ cùng Mã Khổ Huyền, suy ngẫm lại lợi hại được mất của mỗi một quyền, lão nhân chân trần truyền thụ máy chiêu quyền pháp, Trần Bình An lúc ấy nào dám tàng tư, đại chiến say sưa, thời thời khắc khắc giữa lằn sinh tử, đành phải dốc túi ra hết, vô hình trung đối với máy thức quyền pháp trong Thiết Ky Tạc Trận, cảm ngộ sâu hơn một tầng. Đáng tiếc nhát là chỉ đánh ra mười lăm quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức, trực giác nói với Trần Bình An, nếu để cho mình một hơi đánh ra hai mươi quyền, tựa như đối phó thư sinh thụ yêu thân mặc giáp hoàn quang minh khải nơi cổ trạch, Mã Khổ Huyền vô cùng có khả năng sớm phải nhận thua. Nhưng mà, Trần Bình An lại suy nghĩ, luôn cảm thấy để cho Mã Khổ Huyền tự cho là thắng hiểm một chiêu, là lựa chọn tốt nhát lúc ấy. Nhưng cùng vị thiên chi kiêu tử Chân Võ sơn này miễn cưỡng xem như đánh cái ngang tay, Trần Bình An thật ra cũng không có cảm xúc gì nhiều ngoài thắng bại, thứ nhất là căn bản không biết ý nghĩa Mã Khổ Huyền một năm phá ba cảnh, thứ hai Mã Khổ Huyền chán ghét Trần Bình An ngõ Nê Bình, Trần Bình An làm sao không chán ghét bạn cùng lứa tuổi ngõ Hạnh Hoa này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận