Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1292: Tăng Nhân Áo Trắng (4)

Chương 1292: Tăng Nhân Áo Trắng (4)Chương 1292: Tăng Nhân Áo Trắng (4)
Chương 1292: Tăng Nhân Áo Trắng (4)
Đỉnh núi cất kinh thư của chùa Bạch Thủy, bản đơn lẻ bản tốt nhất đều có, đứng đầu Thanh Loan quốc, nhưng vị tăng nhân trẻ tuổi đứng ở bên giếng nước ngây người này, lại chán ghét nhất nơi đó, chưa từng đặt chân tới nơi đó dù chỉ một lần.
Rời kinh một chữ, tức là ma đạo.
Phật đầu trứ phần mà thôi.
Hắn ngồi ở trên miệng giếng trông như chiếc ghế tròn sau khi đã bị bịt lại, hắn có một câu hỏi mấy năm nay nghĩ mãi không ra.
Nhớ trên kinh Phật nói, một vị La Hán đời sau thành Phật, thiên ma hiện thân, uy hiếp hắn, trong lòng La Hán sợ hãi, liền đi tìm Phật tổ, sau đó được Phật tổ trao tặng một bộ chính pháp, thiên ma phải tan biến.
Tăng nhân trẻ tuổi lần đầu đọc tới chỗ này, vẫn chưa suy nghĩ sâu xa, chỉ là có ngày sợ hãi bừng tỉnh, sau đó lâm vào trong đau khổ vô cùng vô tận.
Trong lòng hắn đã có chấp niệm.
"Vì sao ta một tiểu tăng chùa nhỏ, còn tự tin gặp thiên ma, không đến mức thất thố như thế, một đại La hán nhất định thành Phật, đệ tử dưới trướng Phật tổ, trong lòng lại kinh hãi, hoảng loạn? Như vậy so với phàm tục phu tử chưa từng học Phật, có gì khác nhau? Tuệ căn ở đâu? Phật pháp được học ở đâu? Phật tổ truyền Phật pháp lại thế nào? Như vậy La Hán thành phật, lại truyền Phật pháp sẽ có thể cao bao nhiêu xa bao nhiêu?"
Tăng nhân trẻ tuổi vất vả đọc mãi không hiểu, ngồi một mình trên miệng giếng, rơi lệ đầy mặt.
Vị tăng nhân trẻ tuổi này khi còn trẻ bỗng nhiên khai khiếu, nhớ mang máng mình trước kia, đã ở chính nơi này, một đao chém con mèo đứt đôi, ném vào giếng nước.
Tăng nhân trẻ tuổi nhiều năm qua luôn ít nói như vậy, chỉ là ở chùa Bạch Thủy chăm chỉ làm việc, cho nên tay chân đều có vết chai, mỗi lần gặp trời giá rét thì nứt da, tay đầy máu.
Hắn vỗ miệng giếng bị bịt kín từng phát một, trong lòng bàn tay dần dần be bét máu thịt, cũng hoàn toàn không biết.
Tăng nhân trẻ tuổi khàn khàn mở miệng, khóc không thành tiếng, vẫn lấy bàn tay hung hăng vỗ miệng giếng,"Sai rồi Sai rồi các ngươi lai sai rồi. Phật pháp ở ngay trong đó... Ta cũng sai rồi, thiện không thể nói, mở miệng là sai, nhưng không mở miệng vậy chẳng phải cũng sai? Chúng ta đều sai rồi, như thế nào mới có thể không sai..."
Trong trận này mưa ẩn chứa sát khí âm trầm bất thường, Trần Bình An sau khi một lời nói toạc ra điểm mắu chốt thật sự khiến hai đám giang hồ hào môn trong hang đá cuốn cờ thu trống, không phải tận tình khuyên bảo cái gì đi đường đừng để càng đi càng hẹp, thậm chí cũng không phải vì Trần Bình An vung ra một tắm Thiêu Đăng Phù kia, mà chỉ ở một câu,"Các lão thần tiên Kim Quế quan chưa ra tay".
Cái này ý nghĩa Kim Quế quan hoặc đã ủ mưu rồi sau đó hành động, thể hiện yếu thế, đang dụ rắn rời hang, hoặc chính là không thể địch lại, chỉ có thể co đầu rút cổ ở đạo quan, tránh đi mũi nhọn.
Vô luận là một loại nguyên do nào, loại thần tiên trên núi đánh nhau này, mặc dù là nữ tử Yên Chi trai có chút tình hương khói, đến từ Vân Tiêu quốc, vẫn không muốn mang tài sản tính mạng đặt vào, về phần lão ma đầu Trúc Phụng Tiên từng ở trên giang hồ máy nước nhắc lên gió tanh mưa máu, càng là hạng người lão luyện thành thục, lần này lên núi, là vì dựng cây thang tu đạo lên trời cho cháu gái, Kim Quế quan thì có thể thuận thế thu một vị đệ tử đắc ý, hai bên đều theo nhu cầu mà thôi, Đại Trạch bang cũng không thấp hơn người ta một cái đầu, Trúc Phụng Tiên cũng không thích đảm nhiệm vai trò làm lính dò đường cho đạo nhân Kim Đính quan.
Trần Bình An quay về chỗ cũ, Bùi Tiền chân chó không biết từ nơi nào lật một miếng đá nhỏ lên, làm băng ghế nhỏ cho Trần Bình An, ngồi trên mặt đất ra sức lấy tay lau bùn đất, vừa ngắảng đầu an ủi: "Sư phụ, người vẫn là rất có phong phạm, chỉ là giai đoạn thu quan có chút tỳ vết, nhưng có thể xem nhẹ không tính.”
Cái gọi là thu quan, là thường xuyên ở bên cạnh xem Lô Bạch Tượng đánh cờ với người ta, mưa dầm thám đất học được, sớm chiều ở chung với bốn người bức họa cuộn tròn, Bùi Tiền học được không ít chuyện, ví dụ như binh pháp chiến trận bên Lão Ngụy,"chém giết sa trường, phải cái gì trường xà trận, long môn trận, chẳng qua chỉ là sáu chữ "đứng thành hàng, tự tung hoành", cuối cùng đều dựa vào bản lãnh, loạn đao đánh tới, loạn đao chém tới”. Theo Tiểu Bạch học một ít quy củ cầm kỳ, theo Chu Liễm học máy chiêu làm món nhậu, Chu Liễm thấy nó thường xuyên trợ thủ coi như chịu được vắt vả, lại tặng một quyển giang hồ du hiệp cho Bùi Tiền, Bùi Tiền đọc mắt ăn mất ngủ, lại theo Tùy Hữu Biên lãnh giáo rất nhiều tiếng lóng hành tâu giang hò, ví dụ "Nếu muốn qua đây, để lại tiền mua mạng","Mâu tặc cướp đường lớn mật, ăn một thương của ta" vân vân.
Trương Sơn Phong nhìn màn mưa bên ngoài, khá lo lắng, nhỏ giọng nói: "Mưa lớn như vậy, rơi lâu như thế, tu sĩ Quan Hải cảnh cũng chưa chắc chịu đựng được, trừ phi là đã sớm bày trận pháp dẫn mưa, nhưng bút tích cỡ này, nếu thật là trận pháp dẫn dắt mà ra chứ không phải đạo pháp bản thân, thì đây chính là trò chơi từ trên trời rắc tiền Tuyết Hoa xuống đất, cho nên khả năng là tu sĩ Long Môn cảnh lớn hơn, không biết đạo sĩ Kim Quế quan là luyện khí sĩ cảnh giới cỡ nào, có thể ứng đối trận mưa dầm ảnh hưởng sơn thủy khí vận một khu hay không."
Trương Sơn Phong giọng không lớn, nhưng Trúc Phụng Tiên và bà lão Yên Chi trai đều là võ đạo tông sư trên giang hò, chỉ cần lưu ý, sẽ có thể nghe thấy rõ ràng. Trúc Phụng Tiên cũng không để ý mình "nghe lén”, cười nói với bà lão: "Yên Chi trai cùng Kim Quế quan quan hệ không tầm thường, ta nghĩ hẳn bà biết được một thân tiên gia thuật pháp của quan chủ cao thấp thế nào nhỉ?"
Bà lão do dự một lát, gật đầu nói: "Tương truyền quan chủ Trương Quả đã hai trăm tuổi, chính là giống như tu vi Long Môn cảnh giao long trong mây, hô mưa gọi gió. ˆ
Trúc Phụng Tiên nhíu mày nói: "Gần đây ồn ào giang hồ đồn đãi, không phải Trương Quả bế quan mấy chục năm, lần này thuận lợi xuất quan, đã chen thân lục địa thần tiên trong truyền thuyết sao?"
Bà lão cười khổ nói: "Kết thành Kim Đan Địa tiên, siêu nhiên thế ngoại cỡ nào, còn thu đồ đệ làm chi? Một lòng tu hành, chỉ thẳng đại đạo cũng được, đổi là Trúc lão bang chủ, thành thần tiên khách, còn nguyện ý nhặt tiền ở trong vũng bùn? Dù trong vũng bùn thực có vàng bạc, người giang hồ chúng ta hiếm lạ, còn muốn xoay người đua tay vớt bùn nhão một cái, thần tiên trên núi sẽ thấy hiếm lạ sao? Nhưng quan chủ Trương Quả có được tư thái Địa tiên, là điều vô cùng chính xác, Trúc lão bang chủ không cần hoài nghi, thời gian sớm muộn gì mà thôi, cháu gái ngươi bái Trương Quả làm sư phụ, ở Kim Quế quan tu hành, tiền đồ sẽ không kém."
Trúc Phụng Tiên gật gật đầu, vẻ mặt chuyền biến tốt chút.
Trúc Phụng Tiên thân là thất cảnh võ phu sẽ kiêng kị tu sĩ Long Môn cảnh, nhưng tuyệt đối sẽ không sợ hãi gì cả, tu sĩ Động Phủ cảnh, Quan Hải cảnh chết ở trên tay hắn, đã đếm được trên một bàn tay.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận