Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1449 - Trong Sách Ngoài Sách (1)



Chương 1449 - Trong Sách Ngoài Sách (1)




Trước khi Trần Bình An và Mao Tiểu Đông xuống núi đi văn miếu kinh thành “thử vận khí”, đã sắp xếp nhân thủ trong thư viện, để tránh làm người ta ù ù cạc cạc thừa cơ lẻn vào, thả mồi người khác cắn câu bất thành, ngược lại tự dưng tặng cho kẻ địch kế điệu hổ ly sơn.
Trước tiên để Bùi Tiền chuyển khỏi khách xá, đi tới ở trong căn nhà có Tạ Tạ chăm sóc làm bạn cùng, còn có Thạch Nhu, Trần Bình An mang sợi thừng trói yêu màu vàng kia giao cho cô.
Lâm Thủ Nhất mới sáng ra đã tới chỗ ở của Thôi Đông Sơn trên danh nghĩa tu hành, cộng thêm “Đỗ Mậu” vào ở, Lâm Thủ Nhất sau khi tán gẫu với Trần Bình An, liền dứt khoát thoải mái ở lại căn nhà đó.
Trần Bình An lại bảo Chu Liễm cùng Vu Lộc âm thầm để mắt tới Lý Bảo Bình và Lý Hòe.
Chu Liễm, Vu Lộc, một lão nhân lưng gù thấy nữ tử sẽ cười tủm tỉm, một thanh niên cao lớn trên mặt luôn mang theo ý cười điềm đạm, ai có thể tưởng tượng, thế mà lại là hai vị võ phu thuần túy Kim Thân cảnh.
Lý Bảo Bình và Bùi Tiền buổi tối cùng nhau ở nhà chính của Thôi Đông Sơn, tin chắc Thôi Đông Sơn không có ý kiến, cũng không dám có ý kiến.
Tạ Tạ và Lâm Thủ Nhất mỗi người ở một gian nhà bên, Thạch Nhu là âm vật, có thể đảm nhiệm chức trách gác đêm, Lý Hòe thì cùng Lâm Thủ Nhất ở chung một gian phòng.
Chu Liễm không cần phòng ở, buổi tối ngủ ở khách xá ban đầu là được.
Nhưng Vu Lộc phải hợp tác với Thạch Nhu gác đêm.
Trần Bình An không mấy tin tưởng Thạch Nhu có thể ứng đối được một số tình trạng đột phát.
Trái lại, Vu Lộc vẫn luôn khiến người ta yên tâm.
Mà bên thư phòng của Mao Tiểu Đông, trong số những phu tử tiên sinh tuần tra ban đêm, từ trước đã có chia ra văn võ, giống vị đại nho Đổng Tĩnh đặc biệt coi trọng Lâm Thủ Nhất kia, đó chính là một vị lão tu sĩ Kim Đan tinh thông lôi pháp, còn có một vị không nổi bật gì cả, lại là Nguyên Anh Địa tiên không muốn để ai biết, giống với Mao Tiểu Đông, đến từ Đại Ly, chính là vị lão nhân họ Lương trông coi cửa chính thư viện, thời khắc mấu chốt, người này có thể thay thế Mao Tiểu Đông tọa trấn thư viện.
Cuối cùng Trần Bình An gọi riêng Lý Bảo Bình ra, giao cho nàng hai món đồ lấy được từ chỗ Lý Bảo Châm, một ngọc bội khắc dấu “Long Cung”, một lá Nhật Dạ Du Thần Chân Thân Phù phẩm trật cực cao.
Lý Bảo Bình có phần nghi hoặc khó hiểu.
Trần Bình An không giấu diếm, kể lại đại khái tình huống mình và Lý Bảo Châm gặp nhau ở Thanh Loan quốc cho Lý Bảo Bình nghe, cuối cùng xoa đầu Lý Bảo Bình, nhẹ nhàng nói: “Về sau ta sẽ không chủ động tìm nhị ca ngươi, còn có thể cố gắng tránh hắn, nhưng nếu Lý Bảo Châm chưa từ bỏ ý định, hoặc là cảm thấy ở Sư Tử Viên bên kia chịu nhục nhã vô cùng, tương lai lại xảy ra xung đột, ta sẽ không nương tay. Đương nhiên, những thứ này đều không liên quan tới ngươi.”
Lý Bảo Bình có phần tụt cảm xúc, chỉ là ánh mắt vẫn sáng ngời như trước, “Tiểu sư thúc, người cùng nhị ca con cứ việc dựa theo quy củ giang hồ, ân oán rõ ràng...”
Lý Bảo Bình nói tới đây, hỏi: “Tiểu sư thúc, vậy con có thể viết phong thư cho đại ca con không, để huynh ấy khuyên nhủ nhị ca thu tay lại?”
Trần Bình An nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Có thể.”
Lý Bảo Bình vừa muốn nói chuyện, chuẩn bị đưa ngọc bội và phù lục cho Trần Bình An.
Lần này trước khi xuống núi, tiểu sư thúc đã nói tình cảnh bây giờ cho bọn họ.
Lý Bảo Bình mới muốn để tiểu sư thúc có thêm hai món đồ bên mình.
Trần Bình An đã cười nói: “Ở Sư Tử Viên ta cùng một vị nữ quan pháp đao rất lợi hại liên thủ bắt một con yêu vật cực kỳ hiếm thấy, tương đương với một chậu tụ bảo (1) sống, thu họach rất hậu hĩnh. Vị nữ quan kia độc chiếm yêu vật, để bồi thường và trả thù lao cho ta, cô ấy cho ta sáu mươi hai đồng tiền Cốc Vũ. Cho nên ta muốn cho ngươi mượn tấm Nhật Dạ Du Thần Chân Thân Phù kia, không phải bán, là cho mượn, có phần tương tự như hiệu cầm đồ, chỉ là chúng ta làm ngược lại, ngươi cầm phù lục này cho ta, ta cho ngươi chỗ tiền Cốc Vũ này. Bởi vì lá bùa này phẩm trật cực cao, không phải loại tiêu hao một lần, có thể sử dụng nhiều lần, chỉ cần tiền thần tiên chống đỡ được nổi, hai vị nhật dạ du thần kia sẽ có thể tồn tại mãi trên đời, thậm chí sau khi bị đánh tan linh khí kim thân, chỉ cần người vẽ bùa có bản lãnh vẽ rồng điểm mắt cho phù đảm kia, vẫn có thể sắc lệnh hai vị thần chỉ hiện thân. Nói thật, sáu mươi hai đồng tiền Cốc Vũ, là một khoản tiền rất lớn, nhưng mua lá bùa giá trị liên thành này vẫn là không quá đủ. Cho nên không phải ta mua bùa...”
(1) Chậu tụ bảo hay còn gọi là Bát tụ bảo hoặc Tụ bảo bồn, nghĩa là cái chậu thu gom và tích tụ tài khí.
Nín nhịn thật lâu, Lý Bảo Bình thật sự không nhịn được nữa, nghiêm túc nói: “Tiểu sư thúc, người khách khí với con như vậy, con rất đau lòng.”
Trần Bình An kiên nhẫn giải thích: “Ta không khách khí với ngươi và đại ca, nhưng với toàn bộ Lý thị phố Phúc Lộc thì vẫn cần phải khách khí. Sau khi ngươi câm cố lá bùa này ở hiệu cầm đồ lâm thời của tiểu sư thúc, khoản tiền Cốc Vũ kia, có thể nhờ Mao sơn chủ hỗ trợ gửi về quận Long Tuyền, gia gia ngươi hôm nay là thần tiên Nguyên Anh bản địa quê nhà chúng ta, các loại pháp bảo có lẽ sẽ không thiếu, dù sao ở Ly Châu động thiên chúng ta nói về công phu nhặt của rơi, chắc chắn là sở trường của bốn thế gia mười đại tộc, nhưng tiền thần tiên, bây giờ gia gia ngươi chắc chắn là có càng nhiều càng tốt, tuy nói pháp bảo áp đáy hòm trong nhà cũng có thể bán đổi tiền, nhưng bán rồi chắc chắn sẽ không vui, chỉ là đối với luyện khí sĩ mà nói, trừ phi là linh khí pháp bảo không hợp với đại đạo của mình, bình thường không ai muốn bỏ đi.”
Lý Bảo Bình mặt mày hớn hở, “Thì ra tiểu sư thúc vẫn là nghĩ cho con, là con hiểu lầm tiểu sư thúc, thất lễ thất lễ, thật có lỗi quá.”
Lý Bảo Bình bắt đầu bài bản chắp tay nhận lỗi với Trần Bình An.
Sau khi Lý Bảo Bình đứng thẳng lên rồi Trần Bình An giơ hai tay, véo má cô bé, cười trêu: “Thừa dịp tiểu Bảo Bình còn chưa lớn lên, phải tranh thủ bẹo má mới được.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận