Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 809: Trên Đỉnh Quân Sơn Có Võ Thần (2)

Chương 809: Trên Đỉnh Quân Sơn Có Võ Thần (2)Chương 809: Trên Đỉnh Quân Sơn Có Võ Thần (2)
Chương 809: Trên Đỉnh Quân Sơn Có Võ Thần (2) Về phần khối ngọc bài kia, trong
thư Trịnh Đại Phong chỉ nói ba chữ, Chỉ Xích Vật.
Trừ điều đó ra, không giới thiệu gì nữa, lai lịch sâu xa, sử dụng như thế nào, không đề cập tới một chữ.
Nhưng dù là chỉ có ba chữ này, phân lượng cũng đã đủ.
Thiếu niên Thôi Sàm lúc trước đi xa Đại Tùy, vị quốc sư Đại Ly này mang theo bên người, cũng chính là một chiếc chỉ xích vật.
Cuối cùng thư viết, Trịnh Đại Phong nói Mã Trí cùng hắn thử kiếm, chỉ là một phần thưởng nhỏ của ba cuộc mua bán, là vì để cho Trần Bình An dễ thích nghi thích ứng "Áp thắng" vô hình của kiếm khí Trường Thành đối với một võ phu thuần túy, cho nên kiếm tu Kim Đan Mã Trí, đến lúc đó sẽ tế ra phi kiếm bản mạng, cũng là chỉ điểm kiếm thuật, cũng có thể giáo hội Trần Bình An như thế nào đối địch một vị kiếm tu trong ngũ cảnh.
Nói tới chuyện này, [Trịnh Đại Phong trở nên hào phóng bút mực, còn bỏ thêm vài câu đạo lý kiểu loại ăn khổ trong khổ mới là người trên người, nhưng mà Trần Bình An cho dù chỉ là cầm thư, nhìn những văn tự này cũng có thể tưởng tượng Trịnh Đại Phong lúc viết thư là vẻ mặt cười hắc hắc đê tiện. Trần Bình An trong lòng biết rõ ràng, là Trịnh Đại Phong nghe nói về quá trình rèn luyện tam cảnh của mình, cho nên không định để mình được thoải mái ở tứ cảnh, nhắm chừng lúc này Trịnh Đại Phong đang ở hiệu thuốc bắc Khôi Trần vụng trộm vui cười, nghĩ đến Trần Bình An hắn phải chịu mọi đau khổ trên Quế Hoa Đảo, tên kia kế tiếp nhát định uống nước lã cũng như là đang uống rượu.
Nếu không lão kiếm tu sẽ không để cho Trần Bình An hôm nay đi dạo hét Quế Hoa Đảo như vậy.
Trịnh Đại Phong đã đào cái hố này, Trần Bình An không thể không nhảy.
Cát kỹ kiếm kinh, cùng với ngọc bài, Chỉ xích vật, để hết vào trong Phương thốn vật.
Trần Bình An không biết từ đâu lại nhớ tới Thần Cáo tông Hạ Tiểu Lương, Phương thốn vật Chỉ xích vật của nàng mới thật là nhiều, có thể nói rực rỡ muôn màu. Nhưng mà nhớ tới vị đạo cô tiên tử ấn tượng đầu tiên vốn vô cùng tốt đẹp này, hiện tại trong lòng Trần Bình An chỉ có lo lắng chồng chát.
Trần Bình An phun ra một ngụm trọc khí, đi ra cửa du lịch Quế Hoa Đảo.
Từ đỉnh núi nhìn xuống, độ thuyền chưa xuất phát, chân núi còn có các Luyện khí sĩ đang lục tục lên thuyền.
Thu hồi tầm mắt, Trần Bình An nhìn thẳng phía phương xa, ba mặt đều là cảnh tượng nước biển vô ngân tráng lệ, làm cho người ta vui vẻ thoải mái, đặt mình trong đó, cảm giác thật nhỏ bé.
Trần Bình An nhớ tới một chuyện.
Về hai chữ mạnh nhát.
Lão nhân họ Thôi ở trúc lâu nói tam cảnh của hắn, là tam cảnh mạnh nhát trên đời này.
Không phải Bảo Bình châu.
Sau lại khi nói chuyện phiếm với Trịnh Đại Phong, hắn cũng nói Lý Nhị từng là võ phu cửu cảnh có trụ cột hùng hậu nhát mạnh nhát, chẳng qua hôm nay tễ thân đệ thập cảnh, Trần Bình An đoán Lý Nhị tạm thời hẳn là đã mát đi mạnh nhát hai chữ.
Trần Bình An nhìn ra phương xa, nghe Thôi Sàm nói tòa Hạo Nhiên Thiên Hạ này thật lớn, có ngũ hồ tứ hải cửu lục địa, Bảo Bình châu, Câu Lô châu, Ngai Ngai châu, Bà Sa châu cùng Kim Giáp Châu vân vân, như trăng sao vây quanh Trung Thổ Thần Châu lớn nhất, mà Trung Thổ Thần Châu lại có mấy đại vương triều, Đại Ly chỉ có thâu tóm một nửa Bảo Bình châu, bản đồ mới có thể so sánh cùng bọn họ. Trần Bình An không nhịn được suy nghĩ một vấn đề.
Võ đạo đệ thập nhất cảnh trong truyền thuyết, võ thần, có tồn tại trên đời này không?
Thiếu niên Thôi Sàm lúc ấy cười hắc hắc, không đưa ra đáp án.
Kim Giáp châu.
Một cổ chiến trường phé tích linh khí loãng đến cực điểm, từng pho từng pho tượng thần thật lớn "sinh tiền" cao tới máy chục trượng, hơn trăm trượng, toàn bộ sụp ngã xuống đất, không một trường hợp may mắn thoát khỏi, kéo dài ra, giống như một chi sơn mạch bị phá thành mảnh nhỏ.
Nơi đây đã trở thành cấm địa thiên nhiên của Luyện khí sĩ một châu.
Thường xuyên có từng đợt cương phong không hề có dấu hiệu thổi quét qua thiên địa, đối với Luyện khí sĩ trong ngũ cảnh dưới Địa tiên Kim Đan mà nói, không khác đao phong tước cối.
Ở một pho tượng Phật nguy nga hùng tráng tàn phá đã ngã xuống đất, hình như trước khi ngã xuống đất chính là tượng Phật Đà cầm hoa mà cười, khi ầm ầm ngã xuống đát, cánh tay nơi vai bị gãy, toàn bộ cánh tay nằm ngang ở phía trên mặt đắt, bàn tay đang cầm đóa hoa của Phật Đà vỡ nát từ lâu, năm ngón tay cũng chỉ còn lại có ba ngón, trong đó một ngón nhéch lên, chỉ hướng bầu trời, chỉ một ngón tay thôi đã cao tới hơn mười trượng, có thể nghĩ, pho tượng này trong tình huống hoàn hảo không tổn hao gì sẽ cao lớn nhường nào.
Có một cô gái áo trắng đi chân trần đứng ở trên cánh tay, hai mắt nhắm nghiền, hai tay bắm tay niệm thần chú, đón gió mà đứng.
Cô gái khuôn mặt bình thường, tựa như một vị tiểu cô nương có thể nhìn thấy ở bát cứ ngõ ngách nào trên phố phường.
Có cương phong đột kích, như thủy triều đánh hướng ngón tay tượng phật cùng đầu ngón tay cô gái đang đứng sừng sững.
Cô gái không mở mắt ra, chỉ là môi khẽ nhúc nhích, lấy phương ngôn một địa phương tại Kim Giáp châu nhẹ giọng nói: "Khai."
Cương phong một chia thành hai, giống như bị người ta bổ ngay giữa, từ hai sườn ngón tay phật tượng gào thét mà qua, chỉ có từng đợt từng đợt gió nhè nhẹ như cá lọt lưới, thành công phát qua hai má cô gái, ngay lập tức trên mặt cô gái bị cứa ra những đường máu nho nhỏ, nhưng mà chỉ một sát na thôi, dung nhan cô gái liền khôi phục như lúc ban đầu.
Gió thổi qua cô gái, mang đi hương hoa lan.
Hải vực phụ cận Câu Lô châu, trên đỉnh một đại sơn, thế núi như chùy đâm thẳng trời, chỉ có đỉnh núi là một chỗ đất trũng hình tròn, hình miệng bát, như một chiếc giếng nước, sâu không tháy đáy, lại y hi có ánh lửa chiếu rọi vách giếng, ở bên trong "miệng giếng" núi lửa đang hoạt động, có một vị hán tử khôi ngô toàn thân không một sợi vải che thân, một tay nâng má, ngồi xếp bằng trên một tảng đá ngầm đen đúa, trầm tư không nói, bốn phía tất cả đều là hỏa diễm nham thạch nóng chảy tuôn trào, sóng nhiệt ngất trời, nam nhân hồn nhiên bát giác.
Nam tử trời sinh trọng đồng (1)
(1) trọng đồng: mắt có hai đồng tử, hai tròng đen
Hắn có chút sầu mi khổ kiểm, lẫm bẩm nói: "Cảnh cửa kim thân này hơi khó phá vỡ a, còn phải nên tự trách mình ăn quá nhiều linh đan diệu dược, hai trăm cân? Hay là ba trăm cân? Xem ra đợi cho tễ thân Kim Thân cảnh, không thể tiếp tục ngốc nghéch mang món đồ chơi đó ra làm cơm ăn. Thứ khác không nói, cần mỗi ngày đi nhà xí thôi cũng rất phiền toái, truyền ra ngoài thật là tổn hại mặt mũi võ phu lục cảnh."
Một cây phi kiếm sắc bén vô thanh vô tức từ miệng giếng bên kia đâm tới, nam tử khôi ngô xụi lơ nằm trên đất, suy sụp trượt vào bên trong biển lửa.
Thanh kiếm lớn nhỏ không khác biệt mấy so với bản mạng phi kiếm của kiếm khách dưới núi, không hề dừng lại, tấn mãnh bay vút về bốn phía vách tường miệng giếng núi lửa, vô số đá lăn rơi vào biển lửa.
Nếu ở nơi khác của bắc Câu Lô châu, với tu vi chủ nhân chuôi phi kiếm này, cùng trình độ sắc bén của phi kiếm bản mạng, chị sợ đã sớm đâm xuyên thấu một ngọn núi lớn. Nhưng mà ở vùng đất này, phi kiếm cắt đá trên vách tường miệng giếng, lại cực kỳ gian nan trở ngại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận