Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 592: Trên trời rớt xuống một...người (1)

Chương 592: Trên trời rớt xuống một...người (1)Chương 592: Trên trời rớt xuống một...người (1)
Chương 592: Trên trời rớt xuống mộit...người (1)
Nhờ lây ánh sáng từ Ngụy Bách, Trần Bình An ở tại một nơi cực kỳ hào hoa xa xỉ, điêu lương ngọc đống, nhiều phòng, trang trí tinh té, khiến cho Trần Bình An cảm thấy cho dù là nơi ở của hoàng đế lão gia cũng không hơn gì nơi này?
Trừ việc đó ra, bên côn thuyền còn sắp xếp hai tỳ nữ, tên là Xuân Thủy, Thu Thực, một người thân thể đẫy đà, một người mảnh dẻ thon thả, dáng người hoàn toàn khác nhau, nhưng là tỷ muội cùng cha cùng mẹ, có dung nhan cực kỷ giống nhau.
Các nàng phụ trách hầu hạ khách quý Trần Bình An ăn, mặc, ở, đi lại, biết vâng lời, ngôn ngữ dịu nhẹ, khiến cho Trần Bình An mười phần không thích ứng, Trần Bình An nơi nào tiêu thụ được phần mỹ nhân ân rất tốt này, vẫn là việc mình mình làm, mặc kệ hai cô gái khuyên bảo như thế nào, Trần Bình An vẫn kiên trì ý kiến, thế cho nên màn đêm buông xuống, Trần Bình An nói muốn chậu rửa chân, đưa hai chân đầy kín vết chai vào nước ám, hai vị cô gái liền đứng ở cách đó không xa, ánh mắt u oán, Trần Bình An chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, khuyên can mãi mới khuyên bảo được các nàng đi tới phòng ở bên ngoài nghỉ ngơi, Trần Bình An như trút được gánh nặng, dẫm chân vào trong chậu rửa, nhìn quanh bốn phía.
Hai cô gái ngồi ở gian ngoài, đầu sát vào nhau, nhẹ nhàng ôn nhu líu ríu, dùng phương ngôn Câu Lô châu quê nhà, mềm mỏng dịu dàng nói những chuyện khuê phòng, tò mò đoán thân phận thiếu niên, vì sao có thê để cho quản sự lão gia nhìn với cặp mắt khác biệt như thế, ban thưởng một khối yêu bài chữ Thiên; nói xong lại tán dóc đến phong thổ Đại Ly, cùng với kỷ nhân thú sự trong tân xuân năm nay dưới chân tòa Đông Bảo Bình châu này; nói về một số phủ đệ tiên tử năm nay khi lộ diện, mặc trên người y phục khăn choàng, thanh thần sơn lục y phù hợp ra sao với khí chất các nàng, đỉnh đầu cài trâm châu do Long cung sản xuất, thật sự là phục trang đẹp đẽ, là đẹp mắt như thế nào. Trên bàn để một cái bồn sứ men xanh, tầng tầng lớp lớp chứa đầy dưa và trái cây tươi mới, mùi thơm ngát tràn ngập, đến từ các đại đỉnh núi bắc Câu Lô châu, giá mua rất cao còn tản mát ra linh khí nhè nhẹ. Thiếu nữ sinh đôi bộ dáng tương phản chỉ dám trộm liếc vài lần, vạn vạn không dám tự tiện đưa tay lấy. Khi tiếng bước chân của Trần Bình An vang lên, Xuân Thủy, Thu Thực hai cô gái lập tức đứng lên, cung kính đứng trang nghiêm, chờ đợi phân phó, thoáng nhìn thiếu niên vẫn mang cặp giầy rơm kia, dù cho ở phòng trong vẫn là không muốn tháo xuống hộp kiếm sau lưng, dư quang khóe mắt cô gái hơi hơi giao hội, hai bên khóe miệng đều có chút ý cười, thấy thú vị mà thôi, cũng không dám châm chọc. Hơn nữa, chiếc côn thuyền Đả Tiếu Sơn này, hàng năm chở người chở vật vượt qua ba châu, đi tới đi lui một chuyến, hai cô gái làm nha hoàn phòng chữ thiên hạng nhát, từng gặp nhiều Luyện khí sĩ lão gia kỳ kỳ quái quái, các nàng thậm chí sẽ cảm thấy Đại Ly khách quý dung mạo thiếu niên nói không chừng chính là niên kỉ bốn năm mươi tuổi rồi, cái này ở trên núi thật sự rất thường gặp, xuất môn đi xa, nhân vật nhìn tuổi càng nhỏ, càng phải cần thận, ngàn vạn đừng dễ dàng khiêu khích.
Thu Thực bưng chậu rửa chân lên đi ra khỏi cửa đổ nước, Xuân Thủy cười hỏi Trần Bình An đi nghe đàn hay không, tối nay côn thuyền có một tiên tử Hoàng Lương Các sư môn nhiều thế hệ giao hảo cùng Đả Tiếu sơn, đã đáp ứng lời mời đánh đàn, khách quý phòng chữ thiên không cần tiêu tiền cũng có thể đi tới sương phòng riêng. Trần Bình An trên lưng còn mang thanh kiếm "Hàng yêu" do Nguyễn Cung đúc, đương nhiên không muốn xuất đầu lộ diện, dịu dàng nói lời cự tuyệt. Điều này làm cho Xuân Thủy có chút mất mát, dù sao nếu như khách quý Trần Bình An nguyện ý nhích người, dù là học đòi văn vẻ cũng tốt, nàng cùng muội muội Thu Thực thật sự thích cầm khúc của vị tiên tử này, có thể đủ thuận thế "tây nhĩ".
Câu Lô châu Hoàng Lương Các phần nhiều là tu sĩ nữ tu, hầu như mỗi người đều sở trường cầm kỳ thư họa trà, tiên tử nghiên cứu một vài tay nghề đến cảnh giới tinh tuyệt, sẽ đạt được "Minh mục” "Thanh tâm” "Tẩy nhĩ" vân vân một vài mỹ dự, tiếng đàn vị tiên tử trên côn thuyền này có thể "Tây nhĩ", thứ nhát là khen ngợi những tiếng đàn do tay nàng gảy, dễ nghe êm tai, thứ hai là chuyện "tây nhĩ", hàng thật giá thật, tiếng đàn lọt vào tai, quả thật có thê tây rửa những cặn thừa tích tụ nhiều năm trong lỗ tai.
Xuân Thủy cùng Thu Thực tiếp xúc với tu hành đã bảy năm, bị giới hạn trong tư chất thường thường, hôm nay chỉ là Luyện khí sĩ nhị cảnh, thậm chí không được tính là đệ tử ký danh của Đả Tiếu Sơn, cho nên cho dù tiếng đàn "Tẩy nhĩ" hiệu quả nhỏ bé, nhưng mà hai cô gái vẫn là không muốn bỏ qua cơ hội tích góp từng tí tu vi.
Trần Bình An không biết những điều quan trọng trong đó, hoặc là nói với tính cách cần thận của hắn, mặc dù đã biết tình hình thực té, quá nửa cũng sẽ không vì vậy mà đi nghe cái gì tiếng đàn, hắn là một võ phu thuần túy ngay cả đàn tranh còn chưa từng nhìn thấy bao giờ, lại mang trọng bảo trong người, nào dám rêu rao khắp nơi.
Hai cô gái chuyện gì cũng không cần làm, nhưng mà lại phải ở trong một sương phòng nơi gian phòng chữ Thiên này, sau đó ba người cứ như vậy hai mặt nhìn nhau, Trần Bình An lại càng thêm hâm mộ Ngụy Bách, nếu hắn ngồi ở vị trí của mình, hai bên nhất định chuyện trò vui vẻ, nơi nào sẽ có bầu không khí ngượng ngùng như thế.
Thật ra Xuân Thủy Thu Thực cũng không ngượng ngùng, ngược lại cảm thấy mới lại, dù sao loại khách nhân như thiếu niên trước mắt này vẫn là hiếm thấy, những khách nhân trước kia cũng quái, nhưng thuộc loại tính tình quái đản kỳ quái, ví dụ như có khách nhân quái đến cần tự mình đi quét tước từng ngóc ngách trong phòng ốc, lương đống cũng chà lau, gầm giường cũng chà lau, bận rộn liên tục, còn không muốn các nàng hỗ trợ, giống như có một chút tro bụi, đều sẽ rơi vào trong tâm khảm.
Còn có khách nhân rất sợ tối, sẽ tự mình từ trong phương thốn vật lấy ra từng viên từng viên ngọc sáng, trên bàn cũng đặt, trên giường cũng đề, ánh sáng chói mắt.
Cũng có lão tâu khô héo, mang theo một đám thây khô mùi hôi ngập trời, thây khô đều là phụ nhân, lại còn người người ăn mặc lòe loẹt, vẽ loạn son phán, hành động tự nhiên, chỉ là không biết ngôn ngữ. Cảnh tượng vô cùng đáng sợ, sợ tới mức hai vị tỳ nữ ngủ ở trong sương phòng, cả đêm không dám nhắm mắt ngủ, sợ chỉ một phút không để ý, khi hừng đông mình đã trở thành một trong những thây khô.
Trần Bình An luôn cảm thấy cứ giương mắt nhìn cũng không phải chuyện này, lại không tiện trước mặt người ngoài luyện tập kiếm lô lập cọc, đành phải kiên trì đi đầu phá vỡ không khí yên lặng, dùng nhã ngôn Bảo Bình châu cũng không lưu loát hỏi: "Xuân Thủy, Thu Thực cô nương, Đả Tiếu Sơn các cô ở nơi nào của Câu Lô châu?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận