Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1503 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (2)



Chương 1503 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (2)




Trần Bình An suy nghĩ một chút: “Nhớ mang máng, sau đó ta đồng ý làm cho nó một cái rương sách, hắn mới nín khóc mỉm cười, không còn gây sự nữa, nếu không thì đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn chúng ta đừng hòng lên đường. Chẳng qua mấy năm nay, Lý Hòe hiểu chuyện hơn nhiều rồi.
Lâm Thủ Nhất hỏi: “Vậy ngươi có nhớ khi ấy đã nói gì với ta hay không?”
Trần Bình An do dự một lúc.
Lâm Thủ Nhất mỉm cười nói: “Ta biết ngươi nhất định còn nhớ.”
Trần Bình An cảm khái: “Chút chuyện như vậy, ngươi thật sự để trong lòng à?”
Lâm Thủ Nhất gật đầu nói: “Lúc ấy ta không hòa hợp với mọi người nhất, Lý Bảo Bình gọi ngươi là tiểu sư thúc, Lý Hòa thân với ngươi nhất, cho dù là A Lương cũng thích nói chuyện chém gió với hai người bọn họ, Chu Lộc và Chu Hà là hai cha con, duy chỉ có Lâm Thủ Nhất ta lạc lỏng nhất, mặc dù ta thể hiện ra bản thân không quan tâm, nhưng nếu nói trong lòng không thấy mất mát thì sao có thể? Cho nên trong một khoảng thời gian rất dài, ta đều đang hoài nghi có phải mình không nên cùng đến Đại Tùy cầu học với các ngươi hay không.”
Khi Lâm Thủ Nhất nói đến những câu này, vị mỹ ngọc tu đạo ăn nói cẩn thận của thư viện này lại có chút ý cười ấm áp: “Sau đó ngươi ngồi xổm trên đường bùn, quay đầu nói với ta hai câu, “cũng làm cho ngươi một cái nhé? Dù sao cũng là tiện thể làm”.”
Lâm Thủ Nhất chậm rãi bước đi: “Cho nên lúc ấy ta đồng ý.”
Trần Bình An nở nụ cười: “Lúc đó ta không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nếu không nói như vậy thì ngươi chắc chắn sẽ không muốn. Nhưng đến khi ta làm xong rương sách cho Lý Hòe rồi, cũng chỉ có ngươi là không có, ta sợ ngươi xa lánh Tiểu Bảo Bình và Lý Hòe vì chuyện này, nói thật ra, vào lúc đó, ta có suy xét đến tâm trạng của ngươi, nhưng đa số vẫn là nghĩ đến chuyện giữa ba người, Lâm Thủ Nhất ngươi tuổi lớn nhất, tính nết lại chững chạc, sau này đến thư viện rồi, ta phải rời khỏi thì muốn ngươi có thể chăm sóc đến bọn họ nhiều một chút.”
Lâm Thủ Nhất gật đầu nói: “Thật ra lúc đó trên đường đi ta đã rõ mấy chuyện này rồi, nhưng người như ta có một chuyện là làm được coi như không tệ, đó chính là người khác đối xử thiện ý với ta, ta sẽ không cảm thấy bất bình trong lòng bởi vì người hắn đối xử thiện ý với người khác nhiều hơn.”
Nụ cười Lâm Thủ Nhất càng tăng, nói: “Sau này trên chuyến thuyền qua sông, ngươi làm rương sách nhỏ cho Lý Hòe trước, ta thành người cuối cùng mà ngươi làm cho, đương nhiên là nó cũng trở thành cái tốt nhất trên thực tế khi Trần Bình An ngươi quen tay với việc làm rương trúc kia. Vào lúc đó, ta mới biết được, cái tên Trần Bình An này, tuy không nói nhiều nhưng tính nết cũng không tệ lắm. Cho nên khi đến thư viện, Lý Hòe bị người ta ức hiếp, mặc dù ta không góp sức nhiều, nhưng cuối cùng thì ta cũng không trốn đi, ngươi có biết không, khi đó, rõ ràng là ta đã thấy được con đường tu đạo của mình, cho nên lúc ấy ta đánh cược tất cả tương lai, dự tính cho tình huống xấu nhất, cùng lắm thì để người ta đánh cho tàn phế, gãy mất con đường tu đạo, sau đó tiếp tục làm đứa con riêng mà cha mẹ đều xem thường, nhưng cũng phải làm một người không khiến Trần Bình An ngươi xem thường trước đã.”
Trần Bình An gật đầu nói: “Những chuyện này ta đều ghi tạc trong lòng.”
Lâm Thủ Nhất cười nói: “Cho nên sau đợt kiếm tu Nguyên Anh ám sát tiểu viện kia, Trần Bình An ngươi đến viện, cuối cùng cố ý ngồi ở bên cạnh Lâm Thủ Nhất ta, ta biết, Trần Bình An ngươi cũng biết rõ, thật ra ngoài trừ tên thiếu thông minh như Lý Hòe kia, cho dù là Bùi Tiền, tất cả mọi người trong viện đều biết rõ tại sao ngươi lại chỉ ngồi bên cạnh ta, ngươi sợ ta sớm bước chân tu hành mà kiêu căng tự mãn, lại chỉ có thể trở thành người đứng ngoài quan sát trong trận chiến kia từ đầu tới cuối, cho nên khẳng định sẽ thấy mất mát, sợ Lâm Thủ Nhất ta càng đi càng xa khỏi các ngươi.”
Trần Bình An dừng bước chân lại, không phủ nhận chuyện này, cười hỏi: “Vậy ngươi có biết điều ta thấy biết ơn với ngươi nhất là gì không? Bây giờ đến phiên ngươi đoán rồi.”
Lâm Thủ Nhất lập tức lắc đầu: “Người như ta khá lý lẽ cứng nhắc, còn lại không suy nghĩ nhiều, điều đó thì khác với Trần Bình An ngươi cả vạn dặm, chắc chắn là ta không đoán được.”
Trần Bình An cũng không thừa nước đục thả câu, nói: “Ngươi đã từng nói cho ta, dưới gầm trời này không phải tất cả cha mẹ đểu giống với cha mẹ của Trần Bình An ta.”
Lâm Thủ Nhất hơi thắc mắc đôi chút.
Trần Bình An đưa nắm đấm ra, duỗi một ngón tay, cười nói: “Đầu tiên, ta rất vui sướng khi Lâm Thủ Nhất ngươi chịu nói lời như vậy, nói rõ ngươi đã xem ta là bạn rồi, dù sao thì thân phận của ngươi vẫn luôn là khúc mắc lớn nhất của ngươi.”
Trần Bình An đưa ngón tay thứ hai ta: “Ta vẫn luôn nhớ kỹ câu nói này, đến mức sau khi kết thúc chuyến du lịch ở Ngẫu Hoa Phúc Địa rồi vẫn có thể đến đây với Bùi Tiền, chuyện này đều phải quy công cho câu nói này của ngươi.”
Cuối cùng, Trần Bình An đưa ngón tay thứ ba ra: “Hơn nữa sau khi nghe thấy câu nói này của ngươi, ta giống như là… Một người nghèo rớt mồng tơi, lại đột nhiên phát hiện hóa ra mình là kẻ có tiền kế thừa một món gia sản lớn! Nghĩ đến đây, ta thấy cho dù có gặp đồng lứa có tiền nhiều hơn đi nữa, ví dụ như Phạm Nhị sau này thành bạn, hoặc là Ngai Ngai châu Lưu U Châu từ đầu tới cuối vẫn không thành bạn bè, khi ta ở chung với bọn họ, ta đều cảm thấy trong chuyện có tiền hay không này chẳng có gì để mà tự ti mặc cảm nữa.”
Lâm Thủ Nhất mỉm cười, sau đó một lời nói toạc ra: “Ta đoán chừng Tống Tập Tân hận ngươi chuyện này nhất.”
Trần Bình An gật đầu.
Trần Bình An dừng bước trước Tàng Thư Lâu, ngẩng đầu nhìn lên lầu cao: “Lâm Thủ Nhất, chút thiện ý vô nghĩa của ta được ngươi coi trọng và trân quý như vậy, ta rất vui, cực kỳ vui vẻ.”
Lâm Thủ Nhất thì nói: “Thế đạo này, ngay cả người tốt cũng thích người tốt quá nghiêm khắc, cho nên ngươi cũng phải trân quý người bạn như ta đó.”
Trần Bình An cười nói: “Ta biết!”
Lâm Thủ Nhất hỏi: “Như vậy thì đồ ngươi đưa ta, sau này ta không có trả đáp lễ, có phải cũng không cần tính toán chi li hay không?”
Trần Bình An vung tay lên, ôm chầm lấy đầu vai Lâm Thủ Nhất: “Nằm mơ!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận