Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1012: Người Khác Tranh Giành, Ta Phá (

Chương 1012: Người Khác Tranh Giành, Ta Phá (Chương 1012: Người Khác Tranh Giành, Ta Phá (
Chương 1012: Người Khác Tranh Giành, Ta Phá Cảnh (1)
Phùng Thanh Bạch thở phào một hơi, nếu một quyền này của Chủng Thu đánh lên huyệt Thái Dương mình, chắc là hắn phải nhờ sư môn tiêu tiền vét người, bằng không chỉ còn nước chuyển thế đầu thai ở Ngẫu Hoa phúc địa này, căn bản của người tu đạo không ngừng bị bào mòn, tan vào phương thiên địa dưới chân, thiên địa là lò, vạn vật là đồng.
Còn đồng tử dưới trướng người kia chính là kẻ phụ trách quạt gió châm lửa. Người kia trước nay không hiện thân, không muốn gặp thế nhân. Chỉ có một vị tiểu đạo đồng tay cầm quạt ba tiêu phụ trách vận chuyển cả tòa Ngẫu Hoa phúc địa, đương nhiên cũng giao du cùng các phương địa tiên Đồng Diệp châu có tư cách tiếp xúc tin tức về phúc địa, trước lúc xuống đây Phùng Thanh Bạch đã từng được tổ sư sư môn dẫn đi gặp vị đồng tử này, khai sơn lão tổ Ngọc Phác cảnh khi nói chuyện với tiều gia hỏa nói chuyện rất khó nghe kia vẫn phải lấy lễ ngang bằng.
Đi tới Ngẫu Hoa phúc địa, qua mười máy năm ngắn ngủn mà hắn đã có cảm giác như cách mấy thế hệ.
Trong tối tăm Phùng Thanh Bạch sinh ra một trực giác, lần này mình rèn dũa kiếm tâm quá nửa chỉ đến đó là thôi, vận khí tốt thì giành được một kiện trọng khí tiên gia cấp pháp bảo là cùng.
Rốt cuộc hiện tại chiến lực hắn vẫn nguyên vẹn, chuyển mắt nhìn kết cục của Lục Phảng mà xem, nói không chừng đạo tâm cũng bị tổn hại, dù về lại Đòng Diệp châu cũng là phiền toái lớn.
Trích Tiên Nhân Trích Tiên Nhân, nghe có vẻ rất tốt đẹp, thực ra không phải vây. chỉ có loại sùng bái tư tưởng "Nhân sinh không hưởng phúc, khác gì cỏ cây súc sinh” như Chu Phì xuống đây rồi, căn bản không bận tâm tu hành mới được nhẹ nhàng thích ý.
Còn như Phùng Thanh Bạch, Lục Phảng thì vô cùng hung hiểm, tiền bối Đồng Thanh Thanh dù cho thân là chưởng môn Kính Tâm trai, một trong tứ đại tông sư thiên hạ, song vẫn phải trốn đông tránh tây mấy chục năm, đến nay còn chưa lộ diện chính là ví dụ tiểu biểu nhất.
Thu lại tâm tư lộn xộn trong lòng, Phùng Thanh Bạch bắt đầu phục bàn trận chiến sự vừa rồi, tận hết khả năng suy xét ra chút môn đạo.
Khi nãy hắn một mực ở xa xa quan sát, đây là mượn thế tâm cảnh trên đường tu đạo, hiệu quả tương tự như phương pháp minh tưởng của Phật gia.
Ở trong mắt Phùng Thanh Bạch, trên chiến đỉnh cao ở Ngẫu Hoa phúc địa vừa rồi thật ra không kém tranh đấu giữa Nguyên Anh ở Đồng Diệp châu là máy.
Giao tranh giữa thanh niên áo trắng và Lục Phảng mà đã tinh tế xuất sắc như thế, nếu áp trục của song phương chính tà là Đinh Anh, Du Chân Ý ra tay thì sẽ thế nào? Phùng Thanh Bạch vốn không đánh giá cao Trần Bình An, bởi vì Lục Phảng không hỗ là kiếm tiên danh chắn Đồng Diệp châu, dưới trùng trùng áp chế, ở nơi linh khí mỏng manh như Ngẫu Hoa phúc địa song vẫn có thể nghịch lưu mà lên, tìm lối đi riêng, lần nữa sờ lên bậc cửa kiếm đạo, kiếm của Lục Phảng xa công gần thủ, diệu không thể nói.
Chỉ là kết quả ngoài người ý liệu.
Người đó không ngờ lại nhìn ra Lục Phảng chắc chắn sẽ cứu Chu Sĩ.
Giang hồ đồn thổi nói Lục Phảng và Chu Phì là tử địch không đội trời chung, Lục Phảng còn từng xách kiếm leo núi, quyết một trận tử chiến cùng Chu Phì ở Xuân Triều cung, điều này không giả. Phùng Thanh Bạch đã ởi tới Ngẫu Hoa phúc địa hơn mười năm, trong khi người thanh niên kia mới đến chưa lâu, theo lý thuyết hẳn nên càng thêm xa lạ với phong quang trên đỉnh tòa thiên hạ này mới đúng, Phùng Thanh Bạch thực sự nghĩ không rõ ràng, một trận giao thủ, vốn nên kẻ bàng quan rõ ràng hơn người trong cuộc mới đúng, chẳng lẽ người thanh niên không những lấy nhục thân, hồn phách hoàn chỉnh hàng xuống, mà còn quen thuộc rất nhiều tin tức? Cho nên mới hỏng quy củ, bị Thiên Đạo nơi này coi là loạn thần tặc tử, tất phải tận diệt?
Thương thế tuy nặng, trọn cả đầu vai đều nát vụn, may chỉ là ngoại thương, Chu Sĩ lấy thuốc tiên của Xuân Triều cung do Chu Phì luyện chế miễn cưỡng cầm máu lại, cùng Nha Nhi dựa sát dưới chân tường, mặt cười thảm đạm nói: "Ta đã tận lực."
Trâm Hoa Lang phong lưu hào phóng, khiến cho vô số mỹ kiều nương thẹn ngượng, đáng tiếc lúc này không có phong lưu, chỉ có lạc phách.
Nha Nhi đang kiệt lức dùng một môn bí pháp Ma giáo đè nén khí cơ nhiễu loạn, đây là bảo điển võ học của Thùy Hoa Môn, một trong tam môn Ma giáo, có công hiệu cây khô nở hoa, nghe đồn là một đời môn chủ Thùy Hoa Môn nào đó dụ lừa Thánh Nữ Kính Tâm Trai lúc đó, được rình coi nửa bộ (Phản Phác Chân Kinh), chân kinh có thể khiến người phản lão hoàn đồng, môn chủ Thùy Hoa Môn có thể nói là kỳ tài ngút trời, nghịch thôi chân kinh, hóa thành của mình, biên soạn ra bộ bí điển Ma giáo này, nhưng hậu di chứng cực đại, người sử dụng tuy có thể cường hành đè xuống trọng thương. có điều sẽ già yếu rất nhanh, tăng nhanh tốc độ nhục thân mục nát, các đời kiêu hùng Thùy Hoa Môn chỉ có trong tử chiến không còn đường lui mới sử dụng phương pháp này.
Nha Nhi sắc mặt xanh đen, tóc mai xuất hiện từng vạt màu sương trắng tí ti.
Chu sĩ than thở một tiếng, nếu lúc này đưa cho cô một chiếc gương đồng, cô nương Nha Nhi vốn tự ngạo tư dung liệu có trực tiếp tấu hỏa nhập ma?2
Chu Sĩ không biết an ủi cô hay là đang an ủi chính mình: "Yên tâm đi, cha ta sắp tới rồi, đến lúc đó ta an toàn, cô cũng sẽ không chét." Dưới chân tường nơi xa có chiếc tỳ bà nát hỏng nằm lẻ loi tên mặt đất chủ nhân đã không biết tung tích, mỗi cách một đoạn đường, trên đất lại có từng điểm máu tươi rơi rớt.
Khi Trần Bình An đứng dậy, Phùng Thanh Bạch tay cầm trường kiếm, Chu Sĩ ngồi bệt trên đất, hay là tên mặt cười đang bước lại tra xem thương thế Lục Phảng, tâm trạng ai nây đều căng thẳng.
Lục Phảng "kéo” mình ra khỏi vách tường, nhè nhẹ rớt xuống đát, thân hình bát ổn, Mặt cười định vươn tay dìu đỡ, Lục Phảng lắc lắc đầu, khẽ giơ tay, điều khiển Đại Xuân trở về, trên đường vỏ kiếm hợp nhát, lần nữa trường kiếm chống đất, một thân tu vị có thể nói là thông thiên ở Ngẫu Hoa phúc địa của Lục Phảng nay đã rơi rớt đáy cốc, mười quyền Thần Nhân Lôi Cổ thức liên miên không dứt, đánh cho Lục Phảng vốn đã không nỗi trội về thể phách thiếu chút thì hồn phi phách tán.
Ánh mắt Lục Phảng tối sầằm, quay đầu nói với mặt cười tên thật là Tiền Đường: "Cho ta nghỉ ngơi một lát, ngươi cùng ta đi uống rượu."
Mặt cười u ám gật đầu.
Tựa như lần đầu tương phùng ở giang hồ. lai là người lạc phách chán nản xưa kia.
Lần này Lục Phảng lựa chọn ra tay trước, trừ che chở Chu Sĩ, càng nhiều là bởi Tiền Đường, Mặt cười không ở trong hai mươi người đứng đầu thiên hạ, trước lúc đi tới kinh thành Nam Uyễn quốc, Lục Phảng lại nói muốn dẫn Tiền Đường hắn tới quê nhà một lần, đi gặp tiên nhân ngự phong thực sự. Đương thời Lục Phảng tuy ngôn ngữ bình đạm, nhưng phần ý khí ngút ngời cúi nhìn xuống núi kia, Mặt cười dù có là người mù cũng đều cảm thụ được.
Hai người cùng lúc rời xa con phố. Trước lúc rời đi, Lục Phảng ôm quyền cảm tạ Chủng Thu, sau đó quẳng lại cho Chu Sĩ một câu, tự lo cho tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận