Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1726: Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (3)

Chương 1726: Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (3)Chương 1726: Trùng Hợp Vậy, Ta Cũng Là Một Kiếm Khách (3)
Tăng Dịch chỉ hơi tưởng tượng tới, trên trán đã lập tức toát ra đầy mồ hôi.
Trần Bình An không nói nữa.
Có những đạo lý khiến người ta khó chịu đến như thế đấy, dù người khác có nói nhiều bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần người nghe chưa từng trải qua những trải nghiệm tương tự thì sẽ khó có thể đồng cảm, trừ khi đau khổ ập đến.
Nhưng những người không thể nghe lọt lỗ tai một số đạo lý thực sự là những người may mắn.
Bởi vì người từng trải qua bất hạnh, chỉ cần gặp phải chuyện tương tự, bọn họ hoàn toàn không cần người khác giải thích trong lòng cũng đã lĩnh hội, hiểu ý nó được từ lâu rồi.
Nhưng những điều này cũng chẳng là gì cả, chuyện thực sự khiến Trần Bình An phải càng suy nghĩ càng hoảng sợ hơn chỉ có một, đó là khi hắn phát hiện ra rằng những kẻ mang đầy ác ý với thế gian dường như khi gặp phải khó khăn đều sẽ khắc nhớ sâu đậm hơn những người tốt có trái tim nhân hậu, hoặc thậm chí là nếu phải chịu chút thiệt thòi từ những người thông minh hơn, không được hưởng một số phúc mà đáng lẽ không phải là của mình, thôi thì bọn họ bắt đầu nghiền ngẫm những đạo lý đối nhân xử thế, nghiêm túc suy nghĩ các giải quyết muôn vàn những khó khăn khác nhau. Làm thế nào để cáo mượn oai hùm, chó cậy thế chủ, tứ lạng bạt thiên cân, làm thế nào để tổn hại đến người khác nhưng vẫn có lợi cho mình, làm thế nào để một người đắc đạo thì cả họ có được nhờ hay không, tất cả đều phụ thuộc vào tâm trạng và cân nhắc lợi hại của người đắc đạo...
(Tứ lạng bát thiên cân, bốn lạng địch ngàn cân là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. Ý chính là dùng một lực nhỏ để đánh bại một lực lớn bằng cách mượn trợ lực, để bản thân không phải làm gì nhiều mà vẫn dễ dàng đánh bại được kẻ khác. )
Trần Bình An hy vọng suy nghĩ của mình là sai, càng sai càng tốt. Dựa vào cái gì để yêu cầu người tốt còn phải thông minh hơn người xấu thì mới có thể có một cuộc sống tốt đẹp cơ chứ?
Trần Bình An thở dài, chỉ vào chàng trai trẻ trong ky quân phía trước cho Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch: "Có thể các ngươi chưa chú ý, hoặc có thể chưa có cơ hội nhìn thấy. Trên công báo của đảo Liễu Tự của các ngươi ở hồ Thư Giản, ta đã nhìn thấy mặt của người này hai lần, cho nên ta biết hắn tên là Hàn Tĩnh Tín, là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hoàng tử Hàn Tĩnh Linh, hắn ta rất nổi tiếng ở kinh thành của Thạch Hào quốc, hơn nữa hắn ta là được con ruột được hoàng hậu của Thạch Hào quốc sủng ái nhất."
Trần Bình An xoa xoa lòng bàn tay: "Ta từng tiếp xúc với các hoàng tử điện hạ có thân phận gần như ngang hàng với Hàn Tĩnh Linh và Hàn Tĩnh Tín. Cũng là huynh đệ với nhau ở một nơi gọi là vương triều Đại Tuyền ở Đồng Diệp châu. Nhưng khi so sánh với đôi huynh đệ này thì hai người đến từ Đồng Diệp châu dường như có đầu óc sáng suốt hơn. Bọn họ làm việc, dù tốt hay xấu thì ít nhất cũng biết tính toán đến người khác, đứa con út của Hoàng đế lão gia Thạch Hào quốc ở trước mắt chúng ta dường như thích lấy cứng chọi cứng hơn."
Sắc mặt Mã Đốc Nghi hơi thay đổi.
Trân Bình An mỉm cười nói: "Không cần phải lo lắng, không ai biết thân phận thực sự của ngươi, sẽ không liên lụy đến gia tộc của ngươi đâu."
Mã Đốc Nghi tức giận nói: 'Chuyện này ngài còn cần nói cho ta biết sao? Ta đang lo ngài phô trương thanh thế như vậy, tự nhiên khi không lại bỏ mạng ở đây vô ích. Đến lúc đó... sẽ liên lụy đến ta bị tên hoàng tử háo sắc kia bắt đi mất!"
Trần Bình An đương nhiên biết Mã Đốc Nghi đang thành tâm thành ý lo lắng cho an nguy của hắn, về phần nửa câu nói cuối cùng của nàng ta, có lẽ là bởi vì nử tử bản chất sinh ra da mặt đã mỏng, thích cố ý để những lời tốt đẹp thật lòng khi lên đến miệng lại biến thành những lời khó nghe rồi nói cho người ta nghe.
Trần Bình An quay đầu nhìn nàng ta cười nói: "Từ đầu đến cuối ta đều không bảo ngươi phải quay đầu lại bỏ chạy đúng không?”
Lúc này trong đầu Tằng Dịch tràn ngập hình ảnh Tô cô nương đó, hắn ta suy nghĩ nếu chuyện của Trần tiên sinh xảy ra với mình, thì mình nên giải quyết tình huống như thế nào, trong hắn ta bối rối nên không hiểu ý của Trần tiên sinh.
Mã Đốc Nghi là một nử tử thông minh, lại có đầu óc nhanh nhẹn, nếu không thì nàng ta không thể nào mới còn trẻ như vậy đã bước chân vào Động Phủ cảnh của Trung Ngũ cảnh. Nếu như không phải nàng ta gặp tai bay vạ gió, lúc khi đối mặt với con giao long đó, nàng ta cũng không biết là mình đã sợ phát điên hay là như thế nào nhưng nàng ta lại cố chấp không rút lui, nếu không thì đời này nàng ta đã có hy vọng ở hồ Thư Giản từng bước đi tới ngôi vị cao của một tu sĩ Long Môn cảnh rồi, đến lúc đó tạo quan hệ tốt với tổ sư sư môn và các tu sĩ trên các hòn đảo lớn, chỉ cầm chiếm được một hòn đảo, nàng ta sẽ được coi là đã "khai tông lập phái" ở hồ Thư Giản rồi.
Mã Đốc Nghi mặc dù nghe ra được ý của Trần Bình An nhưng vẫn vô cùng lo lắng nói: "Trần tiên sinh thật sự muốn cố chấp đến cùng với vị hoàng tử điện hạ đó sao?"
Mã Đốc Nghi vội vàng giải thích: "Đương nhiên là không phải ta muốn lên tiếng thay đám ky quân đó, chỉ là hồ Thư Giản chúng ta chưa bao giờ chủ trương cố ý tranh chấp, hoặc là không ra tay, hoặc là phải triệt tận gốc rễ. Một khi xảy ra xung đột với cái tên Hàn Tĩnh Tín này, tiếp theo chúng ta còn phải đi đến nội địa của Thạch Hào quốc, còn phải đi qua nhiều châu quận ở phía bắc như vậy. Liệu có phiên phức không? Liệu có làm trì hoãn chuyện lớn của Trần tiên sinh không?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Ta sẽ xử lý. Vốn dĩ mục đích của ta cũng không phải là giết chóc. Nhưng cái tên Hàn Tĩnh Tín này sau khi rời kinh thành thì hình như đang giết người tìm vui, còn trở nên nghiện rồi. Trên yên ngựa của đoàn tùy tùng có có treo mấy cái đầu nữa, nhìn trông không giống trinh sát của Đại Ly lắm, điều này có nghĩa là nó chắc chắn không phải dùng để là bằng chứng cho công trạng của mình mà là hành vi giết người để trút giận mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận