Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 927: Xuống Mồ Cho Yên (1)

Chương 927: Xuống Mồ Cho Yên (1)Chương 927: Xuống Mồ Cho Yên (1)
Chương 927: Xuống Mòô Cho Yên (1)
Bên hông thi thể không đầu của kiếm khách áo đỏ kia, có một vạt kim quang nhàn nhạt khó nhận tháy, chợt lóe rồi biến mắt.
Còn cái đầu rơi xuống nơi khác trên mặt đất, nơi mi tâm, lộ ra một chấm máu tươi chậm rãi ngưng tụ mà thành.
Trần Bình An quay đầu nhìn về phía Lục Đài trên nhánh cây cao, người sau nhíu mày, đưa ra một ngón tay, nhẹ nhàng xoay tròn, có "một sợi nhỏ" đồ chơi màu vàng kim, quanh quân nơi ngón tay Lục Đài, chậm rãi lưu chuyển. Nếu không phải Trần Bình An nhãn lực vô cùng tốt, căn bản là không phát hiện được.
"Kim LỄ", chiếc pháp bào màu vàng đã "lộ ra manh mối" trên người Trần Bình An, đầu vai nơi bị kiếm quang kiếm sư chém rách, đã tự động may vá bù lại kín bưng, không chút tỷ vết nào.
Di vật của một vị tiên nhân thượng ngũ cảnh, có thể được lão giao Nguyên Anh hàng năm mặc ở trên người, đương nhiên không thể nào là pháp bào tầm thường, pháp bào vị Nguyên Anh Ngọc Khuê Tông cung phụng trên Quế Hoa Đảo,"Mặc Trúc Lâm" vẫn còn kém cỏi thua xa so với chiếc pháp bào Kim Lễ này.
Nó nhưừ mỹ nhân làm cho người ta một thoáng kinh hồng, sau đó nhanh chóng núp sau bình phong, che giấu tư thái khuynh thành, vì thế trên người Trần Bình An một lần nữa biến trở về hình thức áo bào trắng.
Hai tấm Khô tỉnh phù nổ lớn vỡ tung giữa không trung.
Mùng Một và Mười Lăm hai thanh phi kiếm, cứ như vậy được thoát vây, không còn trói buộc.
Trần Bình An có thể rõ ràng cảm nhận được cổ thần ý phẫn nộ của Mùng Một, điều này rất bình thường, bởi vì đến ngay cả Mười Lăm tính tình ngoan ngoãn như vậy, tâm ý tương thông, cảm xúc truyền đến, cũng là tràn ngập cơn tức.
Trần Bình An đành phải ở trong lòng mặc niệm nói: "Các ngươi đừng nóng vội. Nói không chừng kẻ địch còn có chuẩn bị ở phía sau."
Phi kiếm Mùng Một, ở không trung tùy ý lui tới, kéo theo một sợi kiếm quang cầu vồng trắng, làm người ta nhìn thấy ghê người.
Phi kiếm Mười Lăm màu lục nhat lai có chút u oán. châm rãi lượn vòng xung quanh Trần Bình An đầy nghi hoặc khó hiểu.
Chúng nó đương nhiên là phi kiếm bản mạng thuộc hàng nhát trong nhất đẳng của thế gian.
Nhưng mà không phải vật bản mạng của Trần Bình An.
Hai bên không phải loại quan hệ quân thần, chủ tớ, mà giống như là Trần Bình An mang theo hai trĩ đồng tâm trí sơ khai, một đứa tính tình táo bạo, một đứa tính tình ôn thuần mà thôi.
Nhưng Trần Bình An cảm thấy như vậy cũng không tệ.
Trong núi rừng không khí ngưng trọng lại biến hoá kỳ lạ.
Sau khi kiếm khách áo đỏ như định hải thần châm đã chết, còn chết không kịp ngáp không chút dây dưa lôi thôi, nếu không phải thân hình hóa cầu vồng mà tới, thế tới rào rạt, tiếp theo sau phong thái một kiếm đâm trúng tim có thể nói là tuyệt thế, mọi người nhắm chừng đều sẽ nghĩ rằng người này, là loại bịp bợm giang hồ lừa đời lấy tiếng.
Tráng hán khôi ngô thỉnh thần hàng chân, đôi mắt màu bạc dần dần làm nhạt đi, khôi phục trạng thái bình thường.
Người này lúc trước khí thế thnh nhát nổi bât môt thời không có người thứ hai, lúc này sắc mặt tái nhợt, môi run run, dáng vẻ đáng thương muốn nói lại thôi.
Hắn liếc nhìn hai sợi roi sắt xa xa, chỉ dám đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, nơi nào có lá gan ởi nhặt lên, sợ ngay sau đó mình sẽ bị phi kiếm đâm thấu tim lạnh.
Kiếm sư trung niên ánh mắt đen tối u ám, đã sinh lòng muốn lui đi.
Hai tay hắn tự nhiên rủ xuống, thanh quang trước đó tràn đầy hai tay áo, giờ đã không có cảnh tượng gì khác.
Duy chỉ có thanh kiếm nhỏ như lá liễu lây ngọc trâm làm vỏ kiếm kia còn đứng lơ lửng ở trên đầu vai hắn, như là một con chó trông cửa trung thành và tận tâm, che chở chủ nhân.
Một trận vây săn vốn tưởng như không gì khác chuyến vào rừng dạo chơi, lại rơi vào hoàn cảnh thê lương tử thương thảm trọng.
Mà hai người trẻ tuổi ngoại hương kia, một người chiến lực không tổn hao gì, gã trên cây kia không tổn hao sợi tóc nào.
Giờ khắc này, những sơn trạch dã tu đều được coi là có thể hô mưa gọi gió nơi địa bàn của mình, nỗi sợ hãi đối với tiên gia đông phủ trên núi. vốn tư nhiên đã có, lại lần nữa phủ kín cõi lòng.
Lão trận sư tâm như tro tàn, trận pháp chỉ kém một chút nữa sẽ đại công cáo thành, kết quả bị kiếm đạo tông sư hứng ngàn đao hủy đi toàn bộ.
Ăn trộm gà không thành còn mắt nắm gạo, hai cao đồ đắc ý cũng chết đột ngột ngay chiến trường, hai đứa nhỏ xui xẻo đó, tư chất không được coi là kinh diễm, nhưng mà nhu: thuận nghe lời, sai sử bọn nó rất thuận lợi hài lòng.
Lão trận sư một lần nữa lấy ra những bảo châu đã thu vào trong tay áo, kết trận theo thứ tư. tiểu trân san sát kết thành một tòa đại trận hộ thân.
Trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Luyện khí sĩ tu hành ngũ hành mộc pháp, trước sau lặng lẽ không nói.
Hắn là loại tu sĩ công được thủ được, trừ việc có thể bàn sơn bạt mộc, còn có thê chăn nuôi hoa yêu trùng sủng, thảo mộc tinh quái, giống như phụ binh sa trường, thêm nữa chính là thường am hiểu thuật pháp chữa thương và khử độc, bọn họ thường thường không thể chỉ một hành động có thể định chiến cuộc, nhưng là một loại Luyện khí sĩ được người ta hoan nghênh. Nếu là có thể lựa chọn ba người kết bạn đồng hành, như vậy sẽ gồm kiếm tu sát lực lớn nhát, không có gì không phá giải được, binh tu đánh không chết, cộng thêm một vị dược sư nông gia, đệ tử Đạo gia Ngoại đan phái, hoặc là Luyện khí sĩ mộc pháp, có thể nói là đội hình lịch luyện tốt nhất của Luyện khí sĩ khi dắt tay nhau lãng du thiên hạ, tốt số một không có số hai.
Không có ai muốn chủ động mở miệng nói chuyện.
Đều đang cảm thấy tự xấu hỗ.
Trần Bình An cầm di vật trường kiếm của kiếm khách áo đỏ, cúi đầu nhìn lại. Thân kiếm tựa như một dòng nước mùa thu, dưới ánh nắng chiếu rọi xuyên thấu qua cành lá, gợn nước dập dènh.
Khẳng định là một cây kiếm tốt.
Cũng không biết giá trị bao nhiêu tiền.
Tu sĩ tà đạo kia là nhân vật to gan duy nhất có động tác, hắn lén lút, một tay vòng ra sau lưng, nâng lên một bình sứ màu ngân bạch, cao một thước, miệng hẹp bụng bự, trên miệng bình không ngừng có gương mặt dữ tợn lướt ngang qua, tựa như một ngôi nhà giam tàn khốc nhốt hồn phách. Người này mặc niệm khẩu quyết, muốn mượn dùng linh khí trên tay, vụng trộm thu nạp hồn phách sau khi chết của kiếm khách áo đỏ, cái này là cơ hội ngàn năm một thuở, một khi thực hiện được, thực lực của chính mình sẽ có thể tăng vọt, một vị võ đạo tông sư lục cảnh đỉnh phong, hồn phách hùng hậu, chỉ cần luyện hóa thành công thành một pho tượng âm binh âm tướng, ôn dưỡng thích đáng, lại đi tới bãi tha ma cùng cổ chiến trường chờ đợi, không ngừng để cho nó hấp thu khí âm sát, nói không chừng có thể trở về lục cảnh, thậm chí có hi vọng tạo thành một pho tượng âm vât anh linh thất cảnh. Đến lúc đó mình đâu còn cần nhìn sắc mặt người khác?
Chỉ sợ quân chủ những tiểu quốc này, đều phải nhìn sắc mặt mình.
Lục Đài lập tức nhìn thấu động tác nhỏ của tu sĩ tà đạo, cả giận nói: "Dám trộm đồ dưới mí mắt ta?"
Thanh phi kiếm bản mạng tên là “Châm Tiêm” nhưng lại vô cùng lớn kia, rơi thẳng xuống không trung nơi đỉnh đầu tu sĩ tà đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận