Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1564 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (4)



Chương 1564 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (4)




Tống lang trung gật đầu nói: “Họ Cố, là một đứa bé có được cơ duyên rất lớn, được Đoạn giang chân quân Lưu Chí Mậu đứng đầu thế lực lớn nhất Thư Giản hồ thu làm đệ tử bế môn, bản thân Cố Xán lại mang theo Đại Nê Thu đến Thư Giản hồ, mang theo tùy tùng giao long có chiến lực tương đương với Nguyên Anh, tạo gió làm sóng, tuổi còn nhỏ mà thanh danh đã rất lớn, đến cả vương triều Chu Huỳnh cũng nghe nói ở Thư Giản hồ có tồn tại một cặp chủ tớ như thế. Có lần nói chuyện phiếm với Hứa tiên sinh, Hứa tiên sinh mỉm cười nói thằng nhóc tên Cố Xán kia đúng thật chính là sơn trạch dã tu trời sinh.”
Nguyễn Tú giơ cổ tay lên, mắt nhìn về phía hỏa long giống y như chiếc vòng tay đỏ tươi kia đang ngủ say sưa kia, buông cánh tay xuống, như suy nghĩ điều gì đó.
...
Một nam tử trung niên đi đến khu vực ven Thư Giản hồ, là một tòa thành lớn biển người tấp nập, tên là Trì Thủy thành.
Thuê một chiếc xe ngựa trên đường đi, xa phu là một vị lão nhân vào nam ra bắc rất hay nói, nam tử trung niên lại là một người rất hào phóng, thích náo nhiệt và nghe những tin đồn thú vị chứ không thích ngồi hưởng phúc ở trong xe, hơn nửa lộ trình hầu như hắn ta đều ngồi bên cạnh lão xa phu, hắn ta cho lão xa phu uống nhiều rượu, để ông có tâm trạng tốt mà kể thật nhiều về những tin đồn người lạ việc lạ ở Thư Giản hồ. Ông ta nói nơi đó cũng không đáng sợ như những lời đồn bên ngoài, chém giết thì cũng có nhưng chẳng qua là ít khi nào dính dáng gì đến lão bách tính như bọn họ, chẳng qua Thư Giản hồ là một cái động tiêu tiền to bự, đúng là như vậy, trước đó ông và bằng hữu đã từng chở một nhóm công tử ca gia đình giàu có đến từ vương triều Chu Huỳnh, đám người đó khẩu khí rất lớn, bảo bọn họ chờ bên bờ Trì Thủy thành, nói là một tháng sau sẽ lên đường trở về, kết quả là không đợi đến ba hôm, mấy công tử ca kia đã đi ra khỏi nộ thành Thư Giản hồ, trên người cũng chẳng còn đồng nào, bảy tám thanh thiếu niên, tròn sáu mươi vạn lượng bạc, mới ba ngày mà đã trôi hết theo dòng nước. Có điều nghe lời của đám con cháu phá của kia nói thì hình như vẫn chưa thỏa mãn, nói nửa năm sau để dành được chút bạc rồi thì nhất định lại quay trở về Thư Giản hồ chơi đùa một phen.
Nam nhân đi lại trên đường phố, nhìn không có gì đáng chú ý.
Lúc trước cửa thành còn có một đội Luyện Khí sĩ trông coi nhưng căn bản không cần văn điệp thông quan gì, chỉ cần giao tiền là cho vào tất.
Trì Thủy thành được xây dựng bên bờ phía tây của Thư Giản hồ.
Thư Giản hồ cực kì rộng lớn, hơn cả ngàn hòn đảo to to nhỏ nhỏ, chi chít khắp nơi, quan trọng nhất chính là linh khí dồi dào, muốn khai tông lập phái ở nơi này, chiếm cứ một lượng đảo và thủy vực lớn là rất khó, nhưng nếu như có một hai người là địa tiên Kim Đan độc chiếm một hòn đảo khá lớn để làm phủ đệ nơi tu hành thì đây là thích hợp nhất, đã thanh tịnh lại còn giống một cái tiểu động thiên, nhất là những luyện khí sĩ có phương pháp tu hành "cận thủy", họ lại càng xem Thư Giản hồ như là một vùng để tranh đấu.
Người đàn ông đeo kiếm chọn một tòa tửu lâu trong phố xá sầm uất, chọn món nổi tiếng ở Trì Thủy thành là Ô Đề tửu. Uống rượu xong, lại nghe xem đám người trên bàn rượu đang nói chuyện phiếm với vẻ mặt hớn ha hớn hở, không nghe được gì nhiều nhưng cũng nghe được một tin có ích. Không lâu sau, hình như Thư Giản hồ đang muốn tổ chức đảo chủ hội minh trăm năm một lần, chuẩn bị đề cử ra một vị quân chủ giang hồ mới sau ba trăm năm bỏ trống vị trí.
Sau khi nam nhân đã cơm no rượu say, trả tiền cho tiểu nhị xong thì rời khỏi tửu lâu ngay, hắn hỏi đường đi đến một tòa nhà trong nội thành Trì Thủy, con phố Viên Khốc mở ra cho tất cả mọi người với đầy những cửa hàng tiên gia, con phố dài đến bốn dặm, hai đầu có luyện khí sĩ trông coi, đều không nhìn thân phận mà chỉ nhận bạc mở đường y như nhau, điểm này trái lại có chút giống như tòa thành mậu dịch có một không hai Lão Long thành, nghèo thì bị khinh giàu thì bị ghét, ai có tiền người đó là đại ca.
Không tin thì nhìn ly rượu, ly nào cũng kính kẻ có tiền trước.
Nếu như nói vậy thì hình như cả thế giới này chỗ nào cũng như nhau cả.
Trên eo nam tử trung niên treo một cái hồ lô màu đỏ thắm, trước đó lão xa phu đã từng nói trong Thư Giản hồ người qua kẻ lại rồng cá hỗn tạp, biết nói nhã ngôn của bản châu thì không cần lo lắng. Nhưng dọc theo đường đi, hắn ta vẫn n có học với phu xe một vài từ địa phương ở Thư Giản hồ, học không nhiều lắm, hỏi đường thông thường, cò kè mặc cả thì vẫn ổn. Nam tử trung niên đi dạo chơi cả đường, nhìn cái này cái kia một chút, cũng không làm ầm ĩ quét sạch mấy cái vật quý trấn tiệm giá cả trên trời, cũng không có nhìn thôi không mua mà hắn chọn mua mấy món linh khí tốt nhưng giá không đắt, giống như các luyện khí sĩ bình thường khác vậy, chơi bên này một chút rồi bên kia một chút, không đến mức mắt chó coi thường người khác nhưng cũng không xem trọng dân bản xứ bao nhiêu.
Cuối cùng nam tử trung niên cũng dừng lại ở một cửa hàng bán đồ cổ nhỏ, hàng hóa rất tốt, chỉ là giá cả không tốt lắm. Vừa nhìn là biết chưởng quỹ không giống người làm ăn bán đồ cổ rồi, cho nên khách mua trong cửa hàng rất quạnh quẽ, có nhiều người đi ra đi vào nhưng người móc tiền thần tiên trong túi ra mua thì lác đác chẳng có mấy ai. Nam tử đứng ở trước một thanh cổ kiếm bằng đồng xanh được đặt trên cái giá kiếm nằm ngang, đứng lâu rồi vẫn không dời bước. Vỏ kiếm một cao một thấp đặt chia tách ra, bốn chữ lớn "Đại phảng cừ hoàng" theo lối chữ tiểu triện được khắc trên kiếm.



Bạn cần đăng nhập để bình luận