Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1289: Tăng Nhân Áo Trắng (1)

Chương 1289: Tăng Nhân Áo Trắng (1)Chương 1289: Tăng Nhân Áo Trắng (1)
Chương 1289: Tăng Nhân Áo Trắng (1)
Không chỉ như thế, Trần Bình An còn hỏi con thổ ngưu màu vàng kia, biết được vùng này có đại yêu làm sơn đại vương hay không. Con trâu vàng dù chưa biến ảo hình người, nhưng có thể nói tiếng người, nó lắc đầu,"Trong năm trăm năm sau khi ta khai khiếu, không nói hai trăm năm gần đây ngủ đông dưới lòng đất, trước đó cũng chưa từng nghe nói Thanh Loan quốc bên này có sơn tinh quỷ mị làm loạn, trái lại ba trăm năm trước, một ngôi chùa cách nơi này ba trăm dặm, từng thấy một cảnh tượng tăng nhân nói Phật pháp, hoa quế như mưa rơi, cực kỳ thần kỳ, lúc ấy đồn đãi những bông hoa quế màu vàng rơi đầy chùa miếu này, tới từ những cây quế của ngọn núi Thanh Yếu sơn kia."
Từ Viễn Hà đưa tay đỡ lấy nón, lớn tiếng cười nói: "Ngôi chùa đó ta và Irương Sơn Phong đi lâu rồi, danh tiếng quá lớn, không thể không đi, chỉ là trừ trên vách tường đề chữ, thì không nhìn ra manh mối gì khác, máy di chỉ Phật môn nỗi tiếng đã sớm bị quây lại cắm đoán, không cho phép khách hành hương giao thiệp. Hai chúng ta đi dạo nửa ngày, trái lại thấy một màn, được ta viết ở trong du ký, lúc hoàng hôn có hai vị tiểu sa di phụ trách khuân vác hòm công đức, đại khái là thấy khách hành hương thưa thớt, không có người ngoài, hai tiềêu sa di liền kiễng gót chân, xoay người đưa tay chộp bừa tiền, móc hồi lâu, tiểu sa di lấy được một nén bạc cười ha ha, hai người dùng vai vác hòm công đức, tiểu sa di lấy được bạc đi ở đẳng trước, ta và Trương Sơn Phong nhìn thấy, bị chọc cười không chịu nỗi, thì ra hòm công đức chuyển về phía sau, có một đoạn cầu thang thật dài phải đi, tự nhiên là phía trước chiếm tiện nghị, phía sau chiu khổ gánh năng." Trần Bình An đối với chuyện Phật gia hiểu biết không nhiều, ở Bảo Bình Châu phật môn không thịnh hành, thậm chí có thể nói là nơi hương khói ít nhất trong chín châu lớn, dẫn tới việc khi Trần Bình An ở Ngẫu Hoa phúc địa, thường xuyên ởi ngôi chùa Tâm Tướng tiếp giáp ngõ Trạng Nguyên, nên mới tiếp xúc được một ít Phật pháp, hắn nghi hoặc nói: "Không phải nói tăng nhân hai tay không động vào tiền tài sao?"
Trương Sơn Phong cười cười, Trên đời này nào có quy củ không thê phá."
Từ Viễn Hà trêu ghẹo: "Những chùa miếu kia không đi vô ích, lời này rất có thiên cơ."
Con trâu vàng cực ít lên tiếng, trừ phi là người khác hỏi, nó mới mở miệng.
Lúc này nó đang tràm mặc, chỉ là nó nhớ rõ, ngôi chùa cổ xưa đó xây ở chân một ngọn núi, lúc ấy nó đã là Quan Hải cảnh ngay tại bụi cây đỉnh núi, nhìn phía ngôi chùa đó, bởi vì không dám tới gần hương khói nhân gian quá mức, sợ quấy nhiễu người đời, càng sợ khiến cho nhân vật thần tiên chán ghét, nó chỉ có thể xa xa nhìn thấy một vị tăng nhân trẻ tuổi áo cà sa trắng như tuyết, ở dưới một mái hiên treo thiết mã. Hắn giơ tay, hoa quế màu vàng như mưa rơi ở lòng bàn tay hắn.
Khi Trần Bình An và Trương Sơn Phong Từ Viễn Hà nói giỡn, bước chân nhanh như bay, thu Thiêu Đăng Phù còn lại nửa tắm vào tay áo, bọn họ đã đi tới tòa động quật Chu Liễm tìm thấy, rất lớn, như từ đường tại thôn trang nông thôn, đủ chứa ba bốn mươi người.
Dọc đường, Dương Khí Thiêu Đăng Phù chậm rãi thiêu đốt, hơn nữa rời khỏi đường lên núi kia càng xa, tốc độ thiêu đốt lại càng chậm, trận mưa dầm danh xứng với thực này, quá nửa là có luyện khí sĩ đang nhằm vào lần hoạt động lớn thu đồ đệ này của Kim Quế quan. Đám người tới trước hang đá, thuần một sắc là nữ tử, bảy tám người, người lớn tuổi là bà già đầu bạc, tuổi nhỏ nhát là thiếu nữ tuổi trăng tròn, bởi vì gặp một trận mưa to, mịch ly (1) vốn dùng để che đi dung mạo trở nên vướng víu, cho nên mới để chung với nón ô che áo tơi ở bên chân, các nàng giờ phút này đang sưởi ấm, thấy đoàn người Trần Bình An, ánh mắt lạnh nhạt, mấy người trong đó xê dịch vị trí, tới gần lửa trại, hiển nhiên không muốn có quá nhiều sự tiếp xúc với đám người Trần Bình An.
(1): một loại khăn che quây quanh nón như hình trụ để che đi khuôn mặt)
Trần Bình An không nhịn được quay đầu liếc Chu Liễm, người sau cười "hàm hậu”.
Các nữ tử đồng môn này hẳn là lúc mưa rơi đã tiến vào hang đá, sớm góp nhặt cành khô. Hôm nay bên ngoài hang đá cuồng phong gào thét có thể lật tung mái, mưa to xối xả, đoàn người Trần Bình An cũng chỉ đành giương mắt nhìn. Trương Sơn Phong làm luyện khí sĩ, tuy cảnh giới không cao, nhưng lấy một ít thuật pháp nhập môn nhóm lửa cũng không khó, chẳng qua ra ngoài, tùy ý thi triển thần thông, là tối ky của việc tu hành. Trần Bình An giúp Bùi Tiền dựng lều trại da trâu, sau đó từ hòm trúc lấy ra quần áo sạch sẽ của nó, bảo Tùy Hữu Biên thay cho Bùi Tiền.
Đợi Bùi Tiền vui vẻ đi ra khỏi lều trại, đám nhân sĩ giang hồ lúc trước gặp kia cũng quay về đường cũ, chật vật không chịu nỗi đi vào hang đá trú mưa.
Trận mưa này thật sự là giang hồ hào hiệp cũng phải cúi đầu khom lưng.
Trần Bình An thấy vị lão giả mũi ưng kia, dẫn đầu gật đầu chào hỏi, người sau cũng gật gật đầu, xem như đã đánh tiếng. Trần Bình An đã khách khí như thế, bốn người bọn Chu Liễm bèn thay đổi vị trí, yên lặng nhường ra một mảng đất trống.
Thiếu nữ mặt tròn coi như ướt sũng, sớm được tùy tùng vây vào bên trong, che tầm mắt người ngoài, dù sao mưa thắm ướt quàn áo, dáng người đường cong của thiếu nữ lộ hét.
Đám người giang hồ này sau khi đều tự ngồi xuống, thiếu nữ mặt tròn lại bắt đầu đánh giá những nữ tử kia, mắt sáng lên, hỏi: "Các ngươi không phải là máy bà di (2) của Yên Chỉ trai Vân Tiêu quốc chứ?"
(1):gái đã có chồng Lúc trước thiếu nữ chỉ đánh giá Trần Bình An vài lần, lão giả đồ đen đã lên tiếng khuyên can, nhưng lần này lời nói của thiếu nữ bất kính như thế, gần như khiêu khích, lão giả vẫn nhắm mắt dưỡng thần, ngoảnh mặt làm ngơ.
Bên kia, một phụ nhân trẻ tuổi mặt mày tràn đầy nhuệ khí quay đầu cả giận nói: "Làm càn!"
Thiếu nữ mặt tròn hoàn toàn không sợ, cười tủm tỉm hỏi ngược lại "Thỉnh giáo một phen, bốn cô nương làm càn như thế nào?"
Những nữ tử này chính là đến từ Yên Chi trai hào môn giang hồ hàng đầu Vân Tiêu quốc. trong đó thiếu nữ tuổi trăng tròn ít tuổi nhất kia, cằm nhọn như trứng ngỗng, dung mạo thanh tú, cô trợn to mắt, tò mò đánh giá người bạn cùng lứa tuổi to mồm mà không biết ngượng này, dám có gan khiêu khích Yên Chi trai như vậy, trên giang hồ Vân Tiêu quốc có thể đếm được trên đầu ngón tay, như vậy hẳn là môn phái lớn nào đó của Thanh Loan quốc hoặc là Khánh Sơn quốc?
Thiếu nữ cằm nhọn này theo bản năng vươn ngón cái, vuốt ve chữ khắc trên một đoản đao tỉnh xảo bên hông, vỏ trúc ố vàng, ánh sáng mượt mà ưa nhìn, khắc hai chữ "Nhỏ nhất". Bên hông vị đồng môn sư tỷ kia của cô, phụ nhân trẻ tuổi có một đôi uyên ương đao khác, lúc này cầm chuôi đao, sắc mặt lạnh lùng, tràm giọng nói: "Vậy thì đáp thủ, thử xem sâu cạn?"
Đáp thủ là một loại phương thức luận bàn khá văn nhã của người trong võ lâm, tương tự văn đấu, không dễ thấy máu, bởi vì chỉ cần người bị thua đỗ máu, cũng là thắng mà không võ, không phải chuyện vẻ vang như thế nào cả.
Thiếu nữ mặt tròn hướng phụ nhân kia làm cái mặt quỷ,"Ÿ vào lớn tuổi, học võ nghệ nhiều hơn máy chục năm, bắt nạt vãn bối sao có được xem là nữ hiệp?” ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận