Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 995: Sát Cơ Tứ Phía (4)

Chương 995: Sát Cơ Tứ Phía (4)Chương 995: Sát Cơ Tứ Phía (4)
Chương 995: Sát Cơ Tứ Phía (4)
Hai người đối thoại, ngươi nói một đẳng, ta nói một nẻo.
Đứa bé ra vẻ đáng thương nói: "Ta biết ngươi không thiếu tiền, cho ta mấy lượng bạc, ngươi sẽ không đau lòng, như thế ta có thể mua thật nhiều bánh khô và bánh bao thịt, đến mùa đông, mỗi năm kinh thành đều chết cóng rất nhiều ăn mày già, ta muốn lột quần áo rách nát trên người bọn họ sẽ rất tốn sức. Ngươi nhìn xem, bộ ta đang mặc trên người chính là nhờ thế mới có. Nếu ta mà có tiền, nhát định có thể sống sót qua mùa đông."
Trần Bình An vẫn không nhìn nàng: "Bộ trên người này... chắc ngươi nói đúng. Nhưng mà bộ mặc lần trước thì sao, của tiểu cô nương kia len lén lấy ra đưa cho ngươi? Hôm nay sao không mặc, là vì gặp ta?"
Đứa bé nhìn như hồn nhiên vô tri, hoàn toàn không nghe hiểu ý trong lời Trần Bình An, ngây thơ cười nói: "Ngày hè, quần áo rách chút mặc mới mát mẻ, bộ cô ta tặng ta thường không nỡ mặc, đợi mùa đồng hằng lấy ra, mặc ở trên người giữ ám."
Trần Bình An đột nhiên đứng dâv mắt nhìn hai bên đường phó, lại nói với đứa bé ngồi bên cạnh: "Lại đứng sát chân tường, tiếp theo dù xảy ra chuyện gì cũng đừng lên tiếng."
Đứa bé là người tâm tư lanh lẹ, thời thời khắc khắc đều len lén quan sát Trần Bình An, thế nên sớm đã thuận theo tầm nhìn Trần Bình An liếc hai bên đường, sau đó lầu bầu mấy tiếng, oán thán đứng dậy, đang tính chạy đến bên tường tị nạn, đột nhiên nghe được người kia nói: "Cầm theo băng ghé."
Nó không bằng lòng: "Sao phải cầm giúp ngươi? Ngươi là cha thất lạc nhiều năm của ta chắc?"
Trần Bình An dứt khoát nói: "Mười văn tiền."
"Được rồi, cha!"
Trên khuôn mặt ngăm đen của đứa bé lập tức cười tươi như một đóa hoa, xách băng ghé bỏ chạy.
Từ hai đầu con phố lát đá xanh có hai người đang ởi tới, Trần Bình An và đám đông đánh cờ vừa khéo nằm ở vị trí chính giữa.
Bên tay trái Trần Bình An là một vị nữ tử mang mạng che mặt lụa trắng, quần áo màu xanh, áo bông đỏ quấn quanh thân, đeo đai ngọc, ôm một cây đàn tỷ bà, dáng người thướt tha yêu điệu. Bên phải là một vị hán tử thân cao tám thước, tay không tắc sắt, nửa người trên cởi trần, cơ thịt gồ lên, nửa dưới lại mặc một chiếc quần dài màu hồng.
Đôi nam nữ này nhìn thế nào đều không giống bách tính thị tỉnh.
Hán tử kia sát khí đẳng đẳng, không chút che lấp chiến ý trào dâng trên mình, mắt nhìn chằm chằm gia hỏa tay cầm bầu rượu màu đỏ thắm bên này, thân hình người kia so với nam nhân Thanh Uyễn quốc bình thường thì cao hơn một chút, tuy nét mặt thanh tú, nhưng không giống là thiếu niên.
Hán tử cười vang nói: "Người kia, ta tên Mã Tuyên, đến từ tái ngoại, còn được người trên giang hồ gọi là Phấn Kim Cương, hôm qua có người bỏ ra ngàn lượng vàng mua đầu ngươi, còn nói võ công ngươi sâu không lường được, đừng nhìn mặt trẻ con, cực có khả năng là lão yêu quái cỡ như Du Chân Ý, ta mới kêu nhân tình cùng ởi, hôm nay ngươi chủ động tự sát để được lưu toàn thây, hay là để hai quyền của ta nện vỡ ra như vụn phân?"
Hán tử giọng rất to, máy lời này nói vang trời đám đông phía bàn cờ ò lên, không quan tâm đến hộp cờ băng ghé, vội chạy tứ tán. Nếu thật là giết người trên phố, bọn họ nào dám xem trò vui. Theo lời kế của người già trong phố Trạng Nguyên, trong lịch sử kinh sư Nam Uyễn quốc từng có mấy lần cao nhân giang hồ chém giết lẫn nhau, đánh cho trời long đất lỡ, mấy tòa phường lớn trực tiếp bị đánh thành phế khu, sau lần đó số gia đình đốt giấy để tang ít nhất cũng có mấy trăm hộ.
Xuyên qua mạng che mặt bằng lụa mỏng, nhìn bách tính láng giềng giải tán chạy đi như chim thú, khóe môi nữ tử thoáng nhếch lên, tay phải đặt lên dây đàn, định dùng âm luật giết người. Nhưng nữ tử đột nhiên dừng lại động tác gảy đàn, khẽ cười nói: "Nếu vị công tử này đã không thích trợ hứng, vậy nô gia không lắm chuyện làm gì."
Nguyên lai người áo trắng kia cũng đang nhìn cô chằm chằm, cảm giác như chỉ cần ngón tay cô dám chạm lên dây đàn, hắn sẽ bỏ qua Phấn Kim Cương, trước tiên nhắm tới cô.
cô tới đây là để giúp nhân tình cùng kiếm ngàn lượng vàng ròng, chứ không phải tới đảm nhiệm chủ lực chém giết. Sở dĩ nguyện ý nhận phần mua bán này là bởi cô và Phấn Kim Cương Mã Tuyên là đôi hợp tác tuyệt hảo trên giang hồ, một người cận thân chém giết lá cà, một người từ xa xa quấy rối, phối hợp vô cùng ăn ý. Chỉ cần là tông sư giang hồ ngoài mười người kia ra, hai người phối hợp, dù đánh không lại cũng có thê chạy thoát được.
Trần Bình An chẳng hiểu chuyện gì, tại sao phải tìm tới mình2 Trước là bị tiên tử Phàn Hoàn Nhĩ kia gọi là Trích Tiên Nhân, giờ lại có người ra giá ngàn lượng vàng ròng đòi mạng, ban ngày ban mặt chợt bật ra hai gia hỏa sát khí đầy người, nếu không phải có mình ngăn trở, sợ rằng những bách tính tháo chạy tứ xứ kia đã chết cả rồi. So với đại hán khôi ngô thanh thế dọa người Mã Tuyên, Trần Bình An càng chú ý tới nữ tử hơn.
Cây đàn tỳ bà hoa mỹ do cả khối tử đàn chế thành kia rơi ở trong mắt Trần Bình An liền có huyền cơ, xung quanh dây đàn tỳ bà có từng sợi tí ti tử khí tanh mùi máu, nồng đậm như mực, chúng quán lấy nhau đồng thời phán tán ra khắp bốn phía.
Chỉ là trên tỳ bà không có oán linh lệ quỷ nào sản sinh, đối với điều này Trần Bình An cảm thấy có phần kỳ lạ. Theo như kinh nghiệm hành tâu khắp các nơi ở Bảo Bình châu và Đồng Diệp châu của hắn, vong hồn chết dưới đàn tỳ bà nhiều như thế, oán khí ngưng tụ, hẳn sẽ có linh dị cổ quái sản sinh mới đúng, tương tự như ở Phi Ưng bảo.
Bé gái gầy gò ngồi trên băng ghế dưới chân tường, miệng lâm bẩm nỉ non: "Không ai thấy ta, không tháy ta hết...".
Còn vì sao không theo gót những bách tính kia cùng trốn tới đường phố nơi xa, cô không phải không có ý đó, nhưng lại cảm thấy đợi ở bên này càng an tâm hơn.
Trần Bình An hỏi: "Nếu ta ra giá hai ngàn lượng vàng, các ngươi có thể nói cho ta kẻ đứng chủ mưu sau màn được không?" Nữ tử cúi đầu che môi, cười nũng nịu, do đang ôm tỷ bà, khi làm ra động tác này, bộ ngực càng bị ép chặt.
Mã Tuyên chỉ khẽ liếc nhìn cô, ánh mắt liền nóng rực, cười mắng: "Đồ dâm đãng, mấy năm không thấy, vừa gặp trai là đi không đặng. Làm xong đợt mua bán lần này, chúng ta tìm khách sạn "chiến" một trận, có nơi nào rẻ chút không? Một lần mất trăm lượng vàng, dưới gầm trời ai chịu nổi?"
Trần Bình An thở dài một hơi nói: "Không thương lượng?”
Hán tử kia bước nhanh đi tói, bật cười ha hả nói: "Sợ hả, vậy chúng ta thương lương. cái nên nói cái không nên nói, đại gia đều nói cho ngươi biết, thế nào?”
Nữ tử ôm đàn tỳ bà cũng chậm rãi đi đến, khi cách Trần Bình An còn chừng trăm bước liền chợt dừng bước, bẻ cong cổ tay, súc thế đợi phát.
Mã Tuyên đột nhiên khẽ đạp, mặt đường đá xanh dưới chân ằm vang nứt vỡ, thân hình khôi ngô nháy mắt đã đi tới trước người Trần Bình An không đầy một trượng, quần dài màu hồng dán chặt bắp đùi, do tốc độ quá nhanh phát ra tiếng vang phần phật.
Cự ly một trượng mà thôi, gia hỏa kia như bi hù đến phát ngốc đứng im không nhúc nhích, Mã Tuyên cười nhạo nói: "Dám trêu nhân tình lão tử, chết không đáng tiếc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận